BÌNH MINH MƯA - Trang 285

- Ta không vội vén bức màn bí mật lên quá sớm - Torvanxen láu lỉnh nói.

Kamutsini mỉm cười độ lượng.

- Không được phỉ báng đá hoa. Không có gì thể hiện tốt hơn sự trong sạch

của thân thể con người. Nó quá thanh cao đối với bàn tay thô thiển của tôi.
Tôi cúi đầu trước con dao khắc của Kanôva. Từ thuở bé tôi quen khắc tượng
bằng gỗ. Tôi giúp bố tôi. Bố tôi người Ái Nhĩ Lan, là người chuyên khắc gỗ
ở Kopenhao - khắc những hình thù bằng gỗ cho các mũi tàu. Ông là một họa
sĩ tồi. Những con sư tử gỗ của ông giống những con chó béo, còn những nữ
thần biển lại giống như những cô bán cá.

Torvanxen bật cười:

Bố tôi buồn phiền vì công việc không thành công. Buổi tối, mấy giờ
trước lúc tôi sinh, mẹ tôi ngồi quay tơ. Vì sắp đẻ mẹ tôi đãng trí và
quên không nối một sợi tơ. Cái đó người Đan Mạch chúng tôi xem là
điềm lành. "Anh Peter, - mẹ tôi nói, sau khi đã sinh ra tôi, - anh đừng
buồn. Em quên không nối sợi tơ đứt. Như thế con sẽ mang lại hạnh
phúc cho chúng ta". "Anh không biết điều đó là thế nào! - Bố tôi nói".
"Em cũng không biết rõ điều đó. - Mẹ tôi đáp lại, - nhưng em nghĩ kẻ
nào mang lại hạnh phúc cho nhiều người thì đó là kẻ hạnh phúc."

Torvanxen rót rượu cho Kiprenxki.

Uống đi. Các bà mẹ đều nói sai về con mình. Mẹ tôi đã nhầm khi nói về
tôi. Tôi kể cho anh, người bạn Nga trứ danh của tôi là để giãi bày cái
khái niệm ngây thơ về hạnh phúc của mẹ tôi. Tôi ghen tị với anh đấy.
Anh phải trở thành một người hạnh phục vô tư. Tôi biết các công trình
của anh ở Pêterburg. Vì vậy hãy cạn chén và đừng hỏi gì về tượng
Bairơn nữa. Tôi không cho bạn xem được.

- Vì sao?

- Về điều đó ta sẽ nói chuyện trên đường tới Vaticăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.