BÌNH MINH MƯA - Trang 45

Đêm đã khuya, Tachiana ngồi trước dương cầm, nhẹ nhàng lựa phím đàn,

rồi ngoảnh lại nhìn Nikôlai và nói:

- Lúc nào tôi cũng có cảm giác là tôi đã gặp anh ở đâu rồi.

- Vâng, cũng có lẽ, - anh đáp.

Nikôlai nhìn thiếu phụ. Ánh nến ở bên cạnh soi sáng nửa khuôn mặt nàng.

Anh đứng dậy, đi đi lại trong phòng rồi dừng lại, anh nói bằng một giọng
trầm trầm.

- Không, tôi không sao nhớ ra được!

Tachiana ngoảnh lại, sợ sệt nhìn Nikôlai nhưng không nói gì hết.

Nàng đã sửa soạn chỗ ngủ cho Nikôlai trên chiếc đi-văng trong phòng làm

việc, nhưng anh không sao nhắm mắt được. Mỗi phút trong ngôi nhà này đối
với anh thực quý báu và anh không muốn bỏ mất phút nào. Anh nằm, chăm
chú nghe tiếng bước chân rón rén của con mèo Ackhip, tiếng đồng hồ tích
tắc, tiếng thì thào của Tachiana với người vú già sau cánh cửa đóng. Rồi
những giọng nói im bặt, người vú đã đi, nhưng vệt sáng ở dưới cánh cửa vẫn
không tắt. Anh nghe thấy tiếng lật giở các trang giấy loạt soạt: chắc
Tachiana còn đọc sách. Anh đoán nàng thức cốt để gọi anh dậy cho kịp tàu.
Anh muốn nói với nàng rằng anh cũng không ngủ, nhưng anh không dám
gọi.

Bốn giờ sáng Tachiana khe khẽ mở cửa và gọi Nikôlai. Anh cựa mình.

- Anh dậy đi thôi, đến giờ rồi. - Nàng nói -Tôi rất tiếc phải đánh thức anh.

Tachiana tiễn anh ra ga. Hai người đi qua tỉnh lỵ còn đang ngủ im lìm.

Sau hồi chuông thứ hai họ từ giã nhau. Tachiana đưa cả hai tay cho Nikôlai
và nói.

- Anh nhớ viết thư nhé! Giờ đây chúng ta đã là những người thân. Phải

không?

Nikôlai không trả lời, anh chỉ gật đầu. Mấy hôm sau, Tachiana nhận được

một bức thư của Nikôlai viết ở dọc đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.