BÌNH MINH MƯA - Trang 46

"Tôi đã nhớ ra chúng ta gặp nhau ở đâu -Anh viết - nhưng tôi không

muốn nói với em khi còn ở nhà. Em còn nhớ Krưm năm một nghìn chín
trăm hai mươi bảy không? Mùa thu. Những cây tiêu huyền cổ thụ công viên
Livađia. Trời u ám. Biển nhợt nhạt. Tôi đi theo con đường nhỏ tới Orêanđa.
Trên chiếc ghế dài bên đường có một thiếu nữ ngồi. Cô ta chừng mười sáu
tuổi. Trông thấy tôi, cô ta đứng dậy và đi về phía tôi. Khi chúng tôi gặp
nhau, tôi liếc nhìn cô. Cô ta đi qua tôi rất nhanh, nhẹ nhàng, tay cầm một
cuốn sách mở rộng. Tôi dừng lại, nhìn theo cô rất lâu. Thiếu nữ đó là em.
Tôi không thể nhầm được. Tôi nhìn theo em và cảm thấy rằng có một người
con gái vừa đi qua ngay bên cạnh tôi, người đó có thể làm tan vỡ cả đời tôi
mà cũng có thể đem lại hạnh phúc cho tôi. Tôi hiểu rằng mình có thể yêu
người con gái ấy đến hy sinh cả thân mình. Lúc đó tôi đã biết rằng tôi phải
tìm em cho bằng được, dù cho có phải trả bất cứ giá nào. Tôi nghĩ như vậy,
nhưng lại vẫn cứ đứng lặng. Vì sao? Tôi cũng chẳng hiểu. Từ ngày ấy tôi
yêu Krưm và con đường nhỏ, ở đó tôi đã gặp em trong giây lát và mất em
vĩnh viễn. Nhưng cuộc đời đã thương tôi và tôi lại được gặp em. Nếu mọi
việc đều ổn thỏa và em cần đến cuộc đời tôi, thì tất nhiên nó sẽ là của em. À,
tôi đã thấy bức thư của tôi bị bóc ra để ở trên bàn cha. Tôi đã hiểu tất cả và
tôi chỉ biết từ nơi xa xôi này gửi lời cảm ơn em."

Tachiana đặt lá thư xuống, đôi mắt mơ màng nhìn qua cửa sổ ra mảnh

vườn tuyết phủ:

- Trời, mình có ở Krưm bao giờ đâu? Chưa bao giờ! Nhưng lúc này cái đó

có gì là quan trọng? Và để cho anh ấy tuyệt vọng làm gì? Và cả mình nữa...

Nàng cười, đưa tay lên che mắt. Bên ngoài cửa sổ hoàng hôn mờ mờ vẫn

còn cháy đỏ, mãi không sao tắt được.

1943

KIM ÂN dịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.