BÌNH MINH MƯA - Trang 49

rồi sau có chuyện gì xảy ra với cái hộp Kadơbếch của anh?

Khi tôi tỉnh lại thì cái hộp đã biến mất. Chắc những người tải thương
hoặc cô y tá băng bó cho tôi đã vứt nó đi. Nhưng có cái này là lạ.

- Gì vậy?

- Cô ấy... tức là người có địa chỉ ghi ở hộp, đã nhận được một bức thư báo

tin tôi bị thương. Chính tôi không hề viết cho người đó.

Chả có gì là lạ, - bác sĩ nói. - Một người nào đó nhặt được cái hộp, thấy
địa chỉ, đã viết bức thư ấy. Một câu chuyện hết sức bình thường. Nhưng
có lẽ anh thích gán cho việc đó một ý nghĩa thổi phồng.

Không đâu, tại sao lại như vậy? - Anh lính bối rối. - Nhưng nói chung,
bức thư nói về tôi đến lúc ấy đã không còn cần thiết.

- Vì sao?

Ông biết đấy, - anh lính thủy trả lời sau một phút do dự. -Tình yêu
giống như gió thoảng. Ban ngày nó từ bờ thổi ra. Không phải hết thảy
mọi người đều chung thủy và kiên nhẫn chờ đợi ta như ta muốn.

- Anh nói như một nhà thơ chính cống. -Bác sĩ nhận xét với một vẻ hài

hước.

- Trời! - Thiếu phụ kêu lên. - Sao mà ông khô khan làm vậy, bác sĩ!

- Không đâu, thưa bà! - Bác sĩ bực mình.

Lúc đó loạt súng đầu tiên tung lên một ngọn lửa đỏ tươi. Tiếng gầm của

đại bác lăn trên những mái nhà. Hàng trăm pháo sáng bay lên, xào xạc trong
mưa, trên nền trời đục. Chúng soi sáng thành phố và cung Kremli bằng một
ngọn lửa nhiều màu. Pháo sáng phản chiếu trên mặt nhựa đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.