BÌNH MINH MƯA - Trang 71

- Không, tôi không biết anh cô ấy, - người đàn ông trả lời và im bặt.

Làm thế nào bây giờ? Tôi đợi đây. - Elêna Pêtrốpna nói. - Hay là bỏ
ống nghe xuống.

Hãy khoan đã. - Giọng nói van lơn. - Tôi đang ở Maxcơva đợi chuyển
tàu. Tôi đang gọi điện từ sân ga Bêlôruxi. Không hiểu người ta có để
cho tôi nói hết không. Bên máy có nhiều người đang đợi.

- Nếu vậy anh nói mau lên.

Elêna Pêtrốpna đứng nghe bên cửa sổ. Chị nhíu mày rồi mỉm cười, chìa

tay ra cửa sổ - con mèo xám đang bám vào rèm cửa mắt tròn xoe; chị nói:
Khẽ chứ! Mày làm gì thế! - Không, tôi không nói với anh mà nói với con
mèo con. Chị bật cười. - Tôi đang nghe anh và chẳng hiểu gì cả. Vâng, vâng.
Quả là lạ lùng. Nhưng cũng có thể là điều hay... Tôi không biết... Tôi còn
nhớ tất cả; Nhà ga, đêm và gió. Chỉ không nhớ có anh thôi. Chẳng lẽ bằng
vào giọng nói ư? Anh là một người kỳ lạ. Bao giờ tàu chạy? Tôi cũng chẳng
biết nghĩ thế nào nữa... Tất nhiên đáng tiếc đấy. Anh bị thương nặng ư? Ở
đầu à? Ở ngoài ga anh sẽ mệt đến chết mất. Ban đêm anh không được đi lại
ở Maxcơva đâu. Họ sẽ giữ lại đấy. Vâng tôi nghe đây - Anh nói đi.

Cuộc nói chuyện bỗng nhiên ngắt quãng. Elêna Pêtrốpna chậm rãi buông

ống nói.

- Có thể anh ấy sẽ gọi điện nữa. - Chị nói và ngồi xuống chiếc ghế dựa

trên bàn, nhặt mẩu thuốc hút dở và rít mạnh.

Mười lăm phút rồi nửa giờ trôi qua. Không có ai gọi điện cả. Đồng hồ

điểm hai tiếng.

- Không, thế này thì không thể hiểu được! -Elêna Pêtrốpna nói to. - Mình

phát điên lên mất.

Chị lao lại phía cái tủ và mở tung nó ra. Con mèo phát hoảng chui xuống

gầm đi-văng. Elêna Pêtrốpna nhanh nhẹn lấy chiếc áo dài đen, dốc lọ nước
hoa. Con mèo ngồi ở dưới đi-văng đang thu mình rình chuột, móng vuốt xòe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.