ra giỡn bắt khi thì dải đăng-ten khi thì chiếc mùi-xoa mỏng lất phất quanh
nó. Nó thích trò chơi này mặc dầu nó nhăn mũi lại và còn hắt hơi về mùi
hương lạ lùng của các vật lạ này.
Khi Elêna Pêtrốpna ra khỏi nhà đồng hồ điểm ba giờ. Maxcơva ngủ yên
trong ánh sáng trắng của tuyết và những cây đèn.
Ở quảng trường Puskin nhóm tuần tra giữ Elêna Pêtrốpna lại. Chị đưa họ
xem giấy tờ và nói rằng chồng chị bị thương ở ngoài mặt trận đang qua
Maxcơva. Bây giờ anh ấy đang ở ga Bêlôruxi và chị cần phải được gặp anh
ấy. Khi nói đến chữ "chồng" Elêna Pêtrốpna đỏ mặt lên, nhưng không chiến
sĩ nào trông thấy điều đó. Các chiến sĩ thì thầm nói với nhau, sau đó người
nhiều tuổi nói:
- Có thể chị nói thật - Nhưng Maxcơva đang giờ thiết quân luật, chị ạ.
- Việc gấp quá, - chị nói đầy thất vọng.
- Vấn đề là như vậy, - người chiến sĩ nhiều tuổi nói. -Giá chị có nhiều thì
giờ nhất định chúng tôi cũng vẫn giữ chị lại. Đúng thế! Nào Xiđôrốp, - anh
ta nói với người chiến sĩ thấp lùn. - Hãy giữ chiếc xe kia lại.
Anh chiến sĩ chặn chiếc xe du lịch lại. Người có tuổi kiểm tra giấy tờ của
người lái xe, nói gì đó với anh ta rồi quay sang Elêna Pêtrốpna:
- Chị ngồi vào đây! Xiđôrốp đi với nữ công dân đến nhà ga. Để kiểm tra, -
anh nói thêm và mỉm cười. - Và để chị khỏi bị giữ lại lần nữa.
Elêna Pêtrốpna nhanh nhẹn bước nào căn phòng xanh nhạt của nhà ga và
lập tức chị thấy nghẹn thở. Chị tưởng như trái tim mình dừng lại. Nếu có
thể, chị sẽ nhắm mắt lại, dựa vào tường đứng yên để lắng nghe một cái gì
đang vang vọng từ xa xăm và rất mỏng manh có thể từ ngọn lửa chùm đèn
nhà ga, có thể là ngay trong mạch máu thái dương chị.
Những con người mệt mỏi đang ngồi gục trên những ghế dài bằng gỗ. Ở
chiếc ghế đằng xa có một sĩ quan gầy gò vẻ mặt nhọc mệt đang ngồi. Mắt
trái anh cuốn lớp băng đen.
Elêna Pêtrốpna lại gần anh và nói: