BÌNH MINH MƯA - Trang 84

Nàng nhìn địa chỉ, nhưng không, đó là điện gửi cho nàng. Lúc ấy nàng

mới nhìn thấy những chữ in nhỏ trên băng giấy "Zabôriê".

Naxtia vò nát bức điện và cau mày.

Pécsin đang phát biểu.

- Trong thời đại chúng ta, - ông ta nói, tay đỡ cặp kính, người lắc lư, -sự

chăm sóc con người đã trở thành một thực tế tốt đẹp, nó giúp chúng ta làm
việc và trưởng thành. Tôi lấy làm hạnh phúc mà nhận thấy rằng trong hàng
ngũ của chúng ta, trong hàng ngũ những nhà điêu khắc và họa sĩ, đã xuất
hiện sự chăm sóc ấy. Tôi muốn nói cuộc triển lãm tác phẩm của đồng chí
Timôfêép. Có được cuộc triển lãm này chúng ta phải hoàn toàn hàm ơn - nói
như vậy không phải có ý xấu với ban lãnh đạo Hội đâu - một nữ đồng chí
trong những người công tác bình thường của Hội ta, đồng chí Naxtia thân
yêu của chúng ta.

Pécsin nghiêng mình hướng về phía Naxtia và mọi người đều vỗ tay. Vỗ

tay hồi lâu, Naxtia lúng túng, cảm động đến rơi nước mắt.

Có người ở đàng sau khẽ chạm vào tay Naxtia. Đó là ông họa sĩ già nóng

tính.

- Gì vậy? - Ông già thì thào hỏi và đưa mắt chỉ bức điện nhầu nát trong

tay Naxtia. - Không có chuyện chẳng lành đấy chứ?

- Không! - Naxtia trả lời - Của một người bạn gái.

- Thế à!

Ông già lẩm bẩm và lại bắt đầu nghe Pécsin.

Mọi người đều nhìn Pécsin nhưng Naxtia lúc nào cũng cảm thấy có một

đôi mắt nặng nề nhìn mình thấu suốt tâm can và nàng không dám ngẩng đầu
lên. "Ai vậy? - Nàng nghĩ - Chẳng lẽ có người đã đoán ra sao? Ngốc chưa!
Óc mình lại loạn rồi".

Nàng gắng sức ngước mắt lên nhưng lại phải quay đi ngay. Gôgôn nhìn

nàng, mỉm cười. Hình như trên thái dương ông mạch máu cứng khô đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.