BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 10

Mông Kiến Quốc đáp: “Chỉ bảo con tới xem một thứ mà thôi, không ảnh

hưởng nhiệm vụ đâu, nói chuyện xong thì con có thể quay về đơn vị rồi.”

“Thiếu tướng.” Nhân viên lễ tân lên tiếng: “Việc đã bàn lúc trước giờ có

sự thay đổi, chỉ mình ngài được tiến vào nói chuyện với viện trưởng thôi.”

Mông Kiến Quốc nói: “Là Trung tướng, thưa quý cô.”
Cô nhân viên lễ tân tối sầm mặt, nhượng bộ nói: “Trung tướng, thật có

lỗi, cậu ấy không được phép đi cùng ngài.”

Mông Kiến Quốc tiếp: “Tôi đây già cả rồi, mà cường độ công việc lại

quá cao, xin cô thông cảm, tôi cần một trợ lý ghi chép thông tin. Nếu viện
trưởng vẫn kiên quyết không cho phép, vậy tôi đành quay về.”

Cô gái kia đánh một cuộc điện thoại, đoạn nhỏ nhẹ đón lời: “Mời Trung

tướng, nhưng xin ngài phải đảm bảo cậu ấy sẽ giữ bí mật. Vả lại, tôi thấy
ngài không già chút nào, thật đấy ạ.”

Mông Kiến Quốc lễ độ đáp: “Cảm ơn, màu son hôm nay của cô đẹp

lắm.”

Lưu Nghiễn và Mông Kiến Quốc bước vào thang máy chuyên dụng,

trong chớp mắt cảm giác siêu trọng đột ngột áp xuống, buồng thang máy
vụt lên cao.

Mông Kiến Quốc dõi mắt nhìn những con số không ngừng biến đổi trên

đỉnh thang, thuận miệng bảo: “Ngán nhất là phải trao đổi với mấy tay
nghiên cứu khoa học, suốt ngày thích nói mấy câu không cần thiết.”

Lưu Nghiễn gật gật đầu, chẳng biết “mấy tay nghiên cứu khoa học”

Mông Kiến Quốc nói có bao gồm mình không.

“Con sẽ phải làm gì?” Lưu Nghiễn hỏi.
Mông Kiến Quốc đáp: “Nghe đây, phải nắm vững những thuật ngữ Vật

lý mà con am hiểu, đoán ý tứ của người ta, ghi nhớ thật kỹ. Trong lúc ta nói
chuyện, con lựa thời cơ thích hợp xen vào đánh lạc hướng nói chuyện của
tay phụ trách bên kia đi. Ta cho phép con mặc sức sỉ nhục hắn.”

Lưu Nghiễn: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.