BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 163

“Anh… anh có đeo thấu kính hồng ngoại đâu.” Lưu Nghiễn ngỡ ngàng.
Trác Dư Hàng: “Dựa vào tiếng gió thổi và tiếng bước chân để phán đoán

vị trí địch, phải khổ luyện mới thành.”

Mông Phong giục: “Đi mau.”
Cả bọn nhanh chóng rút khỏi nhà máy điện, tiến vào khu sinh hoạt phân

bố như mạng nhện của người Nga, lối ra của khu hầm nằm lơ lửng trên
vách cao của sảnh lớn, bên dưới tràn ngập âm thanh ầm ĩ nhốn nháo, mọi
người hoặc là khe khẽ chuyện trò, hoặc lớn tiếng kêu gọi giúp đỡ.

Trác Dư Hàng lại nói: “Cho một quả bom.”
“Thôi đi.” Mông Phong nói: “Khi tuyên thệ anh đã nói những gì hả?

Không được nổ súng vào thường dân tay không tấc sắt, giết lính địch thì
cũng được đi, nhưng tàn sát hàng loạt người vô tội như thế làm gì, tôi
không muốn sau khi kết thúc trận chiến lại bị ông già không có tình thân
của mình áp giải lên tòa án quân sự đâu.”

Trác Dư Hàng trầm mặc một lúc, đột nhiên cánh cửa chính trên cao ầm

ầm mở rộng.

Trên bục cao có một người bước ra, hô to vài câu tiếng Nga, người ở bên

dưới liền im lặng.

“Dịch tôi nghe.” Lưu Nghiễn vỗ vỗ lên đầu Hà Kỳ Huy, cảm thấy dắt tên

này theo đúng là có ích.

Hà Kỳ Huy run rẩy nói: “Có kẻ địch xâm nhập, nhà máy điện gặp chút

trục trặc, mọi người tập trung chờ tại đây, khi nào tìm được kẻ do thám mới
được quay về chỗ ở.”

Có một người căm phẫn hô lên, Hà Kỳ Huy tiếp tục phiên dịch: “Tại…

tại sao… nhà máy điện bị phá hỏng là trách nhiệm… của ông.”

Người kia vốn định xoay người lùi về sau bục, nhưng khi nghe nói vậy

đột nhiên rút súng, hướng về đám người nhả một phát đạn.

Bên dưới lập tức bùng nổ, người người kêu gào la hét, đám đông hỗn

loạn cuống cuồng né tránh, kinh hãi đổ mắt vào người đàn ông đang nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.