BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 208

chuyền cho em thì lại không ném được quả ba điểm… Báo hại anh cả
người chẳng còn tí sức lực nào.”

“Ai bảo là không ném được? Ít nhất thì em cũng ném được một quả ba

điểm!”

“Nhưng ném không trúng vẫn nhiều hơn đúng chưa?! Em cứ trượt là anh

lại phải nhảy lên tranh, cuối cùng suýt chút nữa thì bị choáng rồi… Về thì
ai cũng khen em ngầu, ném được một quả ba điểm, ông đây hùng hục cố
sống cố chết thì không ai đến biểu dương lấy một câu… Đến nước cũng
chẳng ai thèm mua cho một chai. Ông đây chẳng qua là vì quá quan tâm
đến em, suốt ngày chỉ muốn dỗ cho em vui nên mới bị sốt cao như thế.”

Lưu Nghiễn cười khúc khích: “Được rồi được rồi, lúc đó chẳng phải là

còn chưa hẹn hò với anh à? Sau này lúc yêu nhau rồi… Em không chơi
bóng nữa, lần nào cũng là em mua nước cho anh còn gì?”

Mông Phong lầm bầm gì đó trong mồm, tay Lưu Nghiễn vuốt qua trán

anh, Mông Phong yêu thương nắm lấy ngón tay cậu, khoan khoái chìm vào
giấc ngủ.

Ngày hôm đó, một con tàu lớn đã vào tới sông.
Lại Kiệt: “Đây là đội trưởng Lại Kiệt của đội Cơn Lốc, nghe rõ xin trả

lời.”

“Nghe rõ.” Tiếng của Trịnh Phi Hổ vang lên trong máy bộ đàm: “Đây là

tàu cứu hộ quốc gia cỡ lớn, trung tâm chỉ huy tạm thời của khu vực Mạc
Hà. Xin hãy tổ chức cho dân chúng chờ đợi tại chỗ.”

Xe căn cứ đánh xuống bờ sông, những người dân chạy nạn ồn ào đứng

phía trên chờ đợi. Tàu Côn Bằng hạ cầu ván, nhân viên y tế nhanh chóng đi
xuống, Lại Kiệt lớn tiếng chỉ huy mọi người xếp hàng, thấy vậy hô lên: “Ai
đang lái xe thế? Đừng có cho xe lao xuống sông! Có phải Lưu Nghiễn
không?”

Không còn đường nữa, xe căn cứ chuyển hướng, xoay ngang ra song

song với bờ sông, cửa khoang sau mở ra, Lại Kiệt hét: “Lưu Nghiễn, cậu
làm cái gì thế?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.