BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 209

Chỉ thấy Lưu Nghiễn ôm Mông Phong bước xuống, cố sức cõng anh

chạy về phía tàu, Mông Phong gục trên vai cậu.

Lại Kiệt ngẩn ra, rồi quay sang dặn dò: “Hiểu Đông, anh Trác, hai người

ở đây canh chừng! Lưu Nghiễn…!”

Lưu Nghiễn loạng choạng cõng Mông Phong chạy tới trạm y tế tạm thời,

Trịnh Phi Hổ vội vàng xuống tàu, quát lên: “Bình tĩnh một chút! Mông
Phong sao rồi?”

Lưu Nghiễn đáp: “Không biết, anh ấy hôn mê rồi… Mau kiểm tra rồi cho

anh ấy lên tàu.”

Lại Kiệt lao qua, nhân viên y tế vội vàng xốc tới, Trịnh Phi Hổ ra lệnh:

“Lại Kiệt, cậu quay lại tổ chức di tản! Chỗ này không có việc của cậu!”

Lại Kiệt đành phải sải bước quay lại, Lưu Nghiễn theo Trịnh Phi Hổ lên

tàu.

“Có bị truyền nhiễm không?” Lưu Nghiễn hỏi: “Anh ấy vì bảo vệ em

nên bị thương nhẹ, vết thương trên lưng nhưng đã lên vảy rồi, mười sáu
tiếng trước bắt đầu sốt cao, ba tiếng trước em còn tưởng là anh ấy ngủ, hóa
ra là rơi vào trạng thái hôn mê… Người bị nhiễm virus phát sinh đột biến,
là thứ giống như xúc tu, mọc ra từ ngực…”

Bác sĩ nói: “Giờ phải kiểm tra đã, chưa thể phán đoán gì được. Chúng tôi

cần có thời gian.”

Lưu Nghiễn: “Anh ấy ít nhất còn một lần miễn dịch nữa, đội trưởng bảo

anh ấy không bị lây nhiễm…”

“Lưu Nghiễn!” Trịnh Phi Hổ quát: “Bình tĩnh!”
Trịnh Phi Hổ: “Buông tay cậu ấy ra, để bác sĩ kiểm tra.”
Lưu Nghiễn gật gật đầu, buông tay Mông Phong ra, các bác sĩ đẩy xe

cáng vào phòng vô trùng trên tàu.

“Đi uống cốc nước đi.” Trịnh Phi Hổ nói: “Nghỉ ngơi một chút.” Nói

xong, Trịnh Phi Hổ xuống tàu đi chỉ huy điều động. Người quả thực là quá
nhiều, khắp nơi chỗ nào cũng là người, đội cứu hộ tạm thời trên tàu xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.