BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 212

Bác sĩ chủ nhiệm đi tiêm cho Mông Phong, Trịnh Phi Hổ lại gọi: “Lưu

Nghiễn, ra đây.”

Lưu Nghiễn đóng cửa lại, Trịnh Phi Hổ đứng ngoài hành lang suy nghĩ.

Lưu Nghiễn hỏi: “Có phải tiêm huyết thanh xong sẽ thành người thực vật
không?”

Trịnh Phi Hổ nhìn Lưu Nghiễn, rất lâu không nói năng gì.
Lưu Nghiễn đang định nói gì đó thì Trịnh Phi Hổ đột nhiên lên tiếng:

“Lưu Nghiễn, cậu cho rằng Mông Phong muốn làm một thây ma không có
tình cảm, chỉ biết hủy diệt, hay là một người thực vật hơn?”

Lưu Nghiễn lặng im, người lính tuần tra vừa được sai đi ban nãy vội

vàng chạy lại báo cáo: “Còn cần ba tiếng nữa thì đợt sắp xếp thứ nhất mới
xong.”

“Lâu quá.” Trịnh Phi Hổ nói: “Nói với Thượng tá Lâm, chỗ này vẫn sẽ

do anh ấy toàn quyền chỉ huy, Lại Kiệt hỗ trợ. Lưu Nghiễn, cậu đi với tôi,
còn cậu, đi báo người chuẩn bị tàu cao tốc.

Trong phòng y tế, Mông Phong được tiêm thuốc an thần xong, Trịnh Phi

Hổ nhanh chóng đi vào, cõng anh lên, ra hiệu cho Lưu Nghiễn đi theo. Họ
đi xuống một chiếc thang ở bên mạn kia, nơi đó có ba chiếc tàu cao tốc đợi
sẵn.

Trịnh Phi Hổ đưa Mông Phong vào khoang, ra hiệu cho Lưu Nghiễn

xuống tàu, cho người liên lạc với Ninh Viễn rồi khởi động máy, trước con
mắt dõi theo của vô số người lượn một vòng trên mặt sông, cuốn tung bọt
nước trắng xóa, xé sóng cưỡi gió lao vút đi.

Trịnh Phi Hổ cài đặt lộ trình điện tử, đứng phía đầu tàu.
Chiếc tàu cao tốc này rất lớn, từ khoang ra đến boong có đến hai mươi

mét, trong khoang cũng rất rộng rãi. Lưu Nghiễn ngồi bên trong ôm Mông
Phong, thì thầm hỏi: “Anh sao rồi? Thấy khá hơn chưa?”

“Mông Phong… Mông Phong…” Lưu Nghiễn nói: “Nghe được em nói

không? Em yêu anh, anh phải kiên cường nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.