BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 262

Nữ trưởng phòng thông cảm gật đầu, nói: “Tôi đã cấp phép cho các anh

được đặc quyền ra vào công xưởng ở tầng mười tám. Anh đưa Đới Tinh
đến đó xem sao.”

Quyết Minh tỉnh lại, bên cạnh sô pha, Trương Dân đang mắt đỏ hoe nhìn

cậu.

Ánh mắt cả hai vừa gặp nhau, Trương Dân lập tức không tự nhiên đưa

mắt đi chỗ khác, nói: “Không sao chứ?”

Quyết Minh gật gật đầu, Trương Dân tiếp: “Ba đã hỏi rồi, chúng ta thử

tới công xưởng xem, ở đó có bạn học cũ của ba con.”

Quyết Minh chẳng còn chút sức lực nào ngồi dậy, đi theo Trương Dân.

Trương Dân nhìn như một tay lính càn rỡ, quần áo nhàu nhĩ, đầu tóc bù xù,
miệng ngậm điếu thuốc vừa đi vừa hút.

“Trước đây là chú chăm sóc cháu à?” Quyết Minh hỏi.
Trương Dân im lặng gật đầu, hai người đứng trước thang máy, Trương

Dân theo thói quen đưa tay lên, muốn khoác vai Quyết Minh nhưng không
dám, cuối cùng xoa xoa tay, nhét vào túi quần.

Anh ấn nút rồi ngước mắt nhìn lên con số đang hiển thị trên thang máy,

nói: “Chúng ta sống cùng nhau bốn năm, cũng không phải là chỉ toàn ba
chăm sóc con… Nên nói là chúng ta chăm sóc lẫn nhau mới đúng.”

“Trước đây cháu là người thế nào?” Quyết Minh lại hỏi.
“Con…” Trương Dân trầm ngâm một lúc, sau đó đáp: “Giống một đứa

trẻ, ngây ngô và chưa chín chắn.”

“Cháu cảm thấy bây giờ cháu cũng có chút như thế đấy.” Quyết Minh

thẫn thờ nói.

Trương Dân thở dài một hơi, mỉm cười: “Đới Tinh, con khá hơn trước

nhiều.”

Quyết Minh: “Chú tên gì?”
“Trương Dân.” Trương Dân đáp: “Ba là dân nhà quê lên, rất nhiều việc

xử lý không được tốt lắm, hôm qua đã làm con sợ, ba… rất xin lỗi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.