này rất quan trọng… Quả nhiên khu số 7 đang tiến hành thí nghiệm vắc xin
kiểu mới.”
Lưu Nghiễn run giọng nói: “Hóa ra… trước đó vẫn dùng mạng sống con
người để nuôi dưỡng kháng thể… Đã có bao nhiêu người?”
Mông Kiến Quốc trầm giọng: “Lưu Nghiễn, ta luôn nghĩ là con có thể
hiểu ta, tại sao ta dẫn con theo mà không phải Mông Phong, cũng chính bởi
lý do này.”
Lưu Nghiễn lặng im, lát sau cậu khẽ nói: “Ba, con xin lỗi.”
Mông Kiến Quốc tiếp: “Mọi chuyện hôm nay đều là cơ mật, ta tin rằng
con sẽ không nói cho bất cứ ai, kể cả Mông Phong.”
Lưu Nghiễn mắt đối mắt nhìn Mông Kiến Quốc một lúc, đành phải gật
đầu.
Mông Kiến Quốc: “Ta đã có được bản báo cáo cực kỳ giá trị, nó có ý
nghĩa định hướng rất lớn đối với kế hoạch quân sự sau này, cảm ơn con,
Lưu Nghiễn.”
“Mỗi một giây đều có hàng ngàn hàng vạn người hy sinh, nhưng đồng
thời càng có thêm nhiều người được cứu. Con phải học cách kiên cường
hơn nữa, một số người chủ động theo đuổi trách nhiệm, gánh chịu hết mọi
hậu quả từ quyết định của bản thân, bọn họ nắm giữ mạng sống của chính
mình trong lòng bàn tay, giống như cậu anh hùng Văn Thư Ca ấy. Khi còn
sống không tham sống sợ chết, lúc hy sinh coi cái chết là sự trở về. Con
mong muốn mình là người thế nào?”
Ngày 2 tháng 6 năm 2013.
Kể từ lúc chào đời, hôm nay là lần đầu tiên tôi nghĩ rằng đầu óc mình
hoàn toàn không đủ thông minh. Biết được bí ẩn được giấu trong khu số 7,
một dạng nào đó của sự thật, cảm giác quá mức chấn động.
So với nó, xung đột giữa quân đội và khu số 7 chẳng đáng vào đâu.
Hai bên đạt được hiệp nghị ngắn ngủi, tạm thời trì hoãn kế hoạch Đêm
Dài, cho khu số 7 thêm chút thời gian để họ tìm ra người có thể giao tiếp