BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 313

Mông Kiến Quốc mặt đẫm nước mắt, quỳ một chân, ghé xuống ngực để

nghe nhịp tim của anh.

“Con đã… chết rồi.” Mông Phong nói: “Có thứ gì đó đang… thôn tính

những virus còn sót lại trong người con. Nhanh! Đi nhanh đi! Đi đi! Đứng
dậy!”

Lưu Nghiễn khóc to: “Mông Phong!”
Mông Phong: “Đừng khóc, Lưu Nghiễn… Nó vẫn chưa chết! Có phải là

kháng thể không?! Đưa kháng thể cho anh! Đuổi theo giết nó! Nó vẫn…
chưa chết!”

Ở một bên khác.
Lại Kiệt nói: “Các cậu đi về phía kia, khẩn trương.”
Trác Dư Hàng hỏi: “Anh định đi đâu?”
Lại Kiệt đáp: “Tôi vẫn còn một nhiệm vụ cơ mật nữa, các cậu hãy dẫn kỹ

sư đi, nhanh! Đi tập hợp với Tổng bộ.”

“Nhiệm vụ cơ mật gì?” Bạch Hiểu Đông nói: “Chúng tôi đi cùng anh.”
Lại Kiệt im lặng một lúc, sau đó dứt khoát: “Đi, các cậu đi hết đi, đây là

mệnh lệnh. Các cậu phải hỗ trợ chiến hữu ở các đội khác rút lui. Máy bay
trực thăng chỉ đợi trên biển có ba tiếng thôi.”

Pháo tín hiệu liên tục được bắn lên không trung, tựa như pháo hoa tuyên

bố chiến thắng.

“Tôi nhất định sẽ trở về.” Lại Kiệt nói: “Đội Cơn Lốc sẽ tồn tại mãi

mãi.”

Trác Dư Hàng gật đầu, Lại Kiệt làm một động tác chào, những người

đồng đội bắt đầu rời đi.

Lại Kiệt xoay người tiến về khu vực trung tâm, chỗ nào cũng là những

cơn gió mang mùi kỳ lạ, giống như mùi cỏ khô và cây cối trong những đêm
mùa hè. Những cột nấm khổng lồ đang dần dần mục nát trong gió.

Trương Dân xách súng, đi đằng sau Lại Kiệt.
Lại Kiệt: “Nghe mệnh lệnh! Trương Dân!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.