BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 314

Trương Dân: “Tôi cũng phải đi cứu Mông Phong, tôi cũng đã hứa với

Lưu Nghiễn.”

Lại Kiệt im lặng rất lâu.
Trương Dân: “Đằng nào thì cũng chẳng có ai chờ tôi quay về.”
Lại Kiệt: “Đi thôi.”
Quyết Minh xách hòm thiết bị, đi theo sau Trương Dân, anh lập tức quay

người lại quát: “Con lại đây làm gì?! Hiểu Đông! Đưa nó đi!”

Quyết Minh ngẩng đầu lên nói: “Anh.”
Bạch Hiểu Đông giơ ngón tay cái về phía Quyết Minh: “Tiểu Minh, cố

lên! Anh tin là em làm được!”

Bạch Hiểu Đông và Trác Dư Hàng ra khỏi rừng rậm, đi về một hướng

khác, Trương Dân và Quyết Minh đứng đối mặt nhìn nhau một lúc.

Quyết Minh làm một động tác “đi thôi”, nói: “Ba, con phải bảo vệ ba.”
Lại Kiệt chẳng còn cách nào khác, đánh phải nói: “Cháu nấp sau lưng

bọn ta.”

Quyết Minh gật gật đầu.
Những đốm đỏ bao phủ mặt đất đã dần dần biến mất, tất cả đám thực vật

đều đã khô héo và hóa thành cát bụi, Lại Kiệt thận trọng bước đi giữa
hoang vu vắng vẻ.

Phía đằng xa vang lên tiếng bom nổ, Lại Kiệt vội vàng lao qua.
“Huấn luyện viên?!” Lại Kiệt thốt lên: “Sao lại là thầy?!”
Trịnh Phi Hổ: “Cậu đến đây làm gì?! Mau đi tập hợp!”
“Mẹ kiếp.” Lại Kiệt chửi thề: “Đây là cái thứ gì vậy?!”
Trong khe nứt phủ đầy xác chết, kết thành một tấm màn, chi chít những

cái xác nối liền với nhau thành một thể thống nhất, Trịnh Phi Hổ gào lên:
“Làm sao tôi biết được! Cố định cái này ở bên kia đi! Chuẩn bị cho nổ.”

Trương Dân: “Mông Phong ở trong đó sao?! Đội này còn có những ai?”
Trịnh Phi Hổ: “Không rõ! Đừng nhiều lời nữa, đi cố định bom hết đi!”
Trương Dân và Lại Kiệt tách ra, Trịnh Phi Hổ ngậm một kíp mìn lao

xuống con dốc, mọi người ai nấy gắn xong bom, leo lên miệng khe nứt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.