BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 318

Mông Phong đáp: “Em không vào được, em còn sống.”
Lưu Nghiễn: “Anh nhất định phải đi sao?”
Mông Phong: “Nếu không đi, nó sẽ trốn dưới lòng đất, cái thứ chết giẫm

đó chỉ một lát là đã chạy mất dạng rồi, qua một thời gian nữa… chẳng biết
còn biến thành dạng quái quỷ gì chui ra nữa… Ngoan, đưa kháng thể cho
anh, nghe lời nào.”

Lưu Nghiễn rút một tay về, run rẩy mở hộp đạn kháng thể ra, trút dung

dịch trong đó vào một ống thủy tinh, đặt vào tay Mông Phong.

“Vào đến nơi thì… vặn nó ra.” Lưu Nghiễn dặn.
Mông Phong đáp: “Ừm.”
Mắt Lưu Nghiễn đỏ hoe, ầng ậng nước: “Sau này em phải làm sao?”
Mông Phong thủ thỉ: “Anh mãi mãi ở đây, mãi mãi… bên cạnh em. Sau

này em là… bà xã của anh hùng rồi.”

“Đi hết đi, cuối cùng cũng đến lượt ông đây rồi, suýt chút nữa thì… đi

tong cả một đời anh minh lỗi lạc. Đi đi! Huấn luyện viên! Đưa họ đi!”

Lưu Nghiễn: “Chờ đã!”
Trịnh Phi Hổ giục: “Trời sắp sáng rồi! Đi thôi!”
Trịnh Phi Hổ lôi cậu lên xe, Lưu Nghiễn cuối cùng cũng sụp đổ, cậu điên

cuồng gào thét, thậm chí còn không biết mình đang la hét gì, Lại Kiệt
khuyên: “Lưu Nghiễn! Đừng khóc! Hãy để cậu ấy yên tâm ra đi!”

Khóe mắt Trịnh Phi Hổ đỏ quạch, chìa ngón tay cái về phía Mông

Phong, Triệu Kình cho quay đầu xe, để lại hai vệt bánh xe trên cát.

Lũ thây ma lại một lần nữa xông tới, lần này chúng tránh Mông Phong

ra.

“Mông Phong!” Lưu Nghiễn hét lớn, mấy lần vùng vẫy định lao xuống.

Mông Kiến Quốc ôm chặt lấy cậu, kéo vào trong xe, quát lên: “Đừng như
thế! Lưu Nghiễn!”

“Lưu Nghiễn!” Mông Phong gắng gượng đứng thẳng người, hét lên:

“Anh yêu em! Ba! Con cũng yêu ba!”

Lưu Nghiễn ra sức vùng vẫy, Trịnh Phi Hổ giữ chặt lấy cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.