BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 319

Mông Kiến Quốc dựa vào thành xe, đôi mắt đỏ ngầu gầm lên đau đớn,

giương khẩu súng máy lên, điên cuồng quét đạn vào lũ thây ma đuổi theo
xe.

Mông Phong lê cái chân thối rữa, tập tễnh đi về phía khe nứt.
Anh vừa đi vừa hét lên.
“A…!”
“A…!”
Lưu Nghiễn nghe thấy âm thanh này, trái tim dường như bị hàng vạn mũi

kim đâm xuyên qua, không có ai hiểu được, chỉ có mình cậu biết, đó là
Mông Phong đang khóc.

Mông Phong không còn nước mắt nữa, anh gào đến khàn giọng, dường

như đang tuyên bố rằng, anh thắng rồi, anh cuối cùng cũng tìm lại được bản
thân rồi.

Càng đau lòng hơn, đó là rốt cuộc anh vẫn sẽ thua, sẽ chẳng còn cơ hội

để anh được ở bên người mình yêu, mua một ngôi nhà nhỏ, suốt đời bầu
bạn cùng nhau nữa.

Kể từ lúc được sinh ra, anh đã không được thần may mắn chăm sóc.
Lưu Nghiễn cuối cùng cũng dùng hết sức mình, lao ra ngoài cửa xe.
Chiếc xe căn cứ vội dừng lại, Trịnh Phi Hổ đang định lao xuống, Lưu

Nghiễn lùi lại, nước mắt đầm đìa trên mặt, giơ súng lên tì vào thái dương
của mình.

Sau một hồi trầm lặng, Trịnh Phi Hổ, Mông Kiến Quốc, Lại Kiệt cùng

lúc hướng về cậu làm một động tác chào trong quân đội.

“Chúc anh may mắn! Tạm biệt! Lưu Nghiễn yêu quý của em!” Quyết

Minh vừa khóc vừa hét lên.

“Tạm biệt!” Lưu Nghiễn hét to.
Mông Phong tiến lại gần trung tâm khe nứt, trong phút chốc, tất cả thây

ma khựng lại, rồi dường như nhận được mệnh lệnh triệu hồi vô hình nào
đó, điên cuồng lao trở về khe nứt.

Mông Phong rơi thẳng vào một vòng xoáy của máu thịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.