BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 342

Minh, còn có mấy viên sĩ quan trẻ đi nghỉ phép nên đi chơi cùng Vương
Bác.

Quyết Minh chào hỏi bọn họ, mọi người đều bận rộn với việc của mình,

Vương Bác và vợ chuẩn bị đồ nướng cho bữa tối, Vương Bác cùng con gái
đi bơi xuồng, rủ: “Quyết Minh đi không?”

Quyết Minh nói: “Cháu đi cùng với ba.”
Trương Dân đáp: “Mọi người đi đi, tôi đi câu cá.”
Quyết Minh dắt tay San San bước lên xuồng.
Vương Bác quay đầu nhìn Quyết Minh từ xa, đi đến đưa cho Trương

Dân điếu thuốc, cười nói: “Tiểu Trương hôm nay trông cậu sầu thế?”

Trương Dân không trả lời, nhận điếu thuốc, nói: “Tâm trạng không tốt

lắm, muốn được yên tĩnh một mình.”

Vương Bác nói: “Quyết Minh thi thế nào?”
Trương Dân lại thở dài, nói: “Không tốt, thằng nhóc không hiểu, toàn

xếp cuối thôi. Tôi đang nghĩ hay là cho nó học lại một lớp.”

Vương Bác nói: “Không sao đâu, bọn trẻ con nhà anh em chúng ta sợ gì

không tìm được việc chứ?”

Trương Dân đáp: “Không nói thế được, anh xem Quyết Minh như vậy,

sau này phải làm sao? Đừng nói đến chỗ đứng trong xã hội… đến tìm bạn
gái, kết hôn, tìm việc, nó không thể tự chăm sóc bản thân được đâu.”

Vương Bác vỗ vỗ vai Trương Dân, cười nói: “Tôi đã nói với San San rồi,

sau này nếu không muốn đi lấy chồng, thì anh em ta sẽ nuôi nó cả đời, có
gì đáng lo đâu?”

Trương Dân cũng bật cười.
Quyết Minh và sĩ quan ngồi xuồng cao su, từ bờ hồ bên Nông Gia Lạc di

chuyển sang sông, lại từ bên ngoài Hiệp Cốc ngồi xe điện quay về, mọi
người đều rất phấn khích, đầu Quyết Minh ướt sũng, chạy vào trong rừng
tìm Trương Dân.

Trong rừng có một dòng suối, bốn bề yên tĩnh, Trương Dân đội một

chiếc mũ câu cá, ngồi buông cần câu dưới bóng cây, Quyết Minh từ đằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.