BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 347

Tôi làm giáo viên, Mông Phong ngày ngày đi tìm công việc, Trương Dân

mở phòng khám Đông y, Quyết Minh thì tìm một công việc mới: Nhặt phế
liệu. Hằng ngày cưỡi một chiếc xe ba bánh, đi khắp nơi nhặt phế liệu, xách
theo một hộp lớn những vật liệu thủ công, sau khi sắp xếp thì mang về nhà,
Trương Dân sẽ giúp cậu nhóc rửa sạch, lại mang đến cô nhi viện để cho
bọn trẻ làm đồ thủ công.

Mọi người đều có việc để làm, chỉ có hai cha con Mông Phong và Mông

Kiến Quốc vốn là lính giờ hằng ngày chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi, ăn bám
vào Lưu Nghiễn, tâm trạng của Mông Phong sắp bị bóp nghẹt đến không
chịu nổi rồi.

“Lưu Nghiễn!” Mông Phong quát lên: “Tâm trạng anh rất tốt nhé! Em

đừng có sỉ nhục anh trên nhật ký như thế chứ!”

Lưu Nghiễn: “Tối qua lúc anh đi ngủ vẫn còn nói sẽ ôm bom liều chết để

trả thù xã hội cơ mà!”

Đêm Trung thu, hai cha con Mông Phong và Mông Kiến Quốc mặc quần

áo giống hệt nhau, đều là chiếc áo len mỏng màu xanh bộ đội bên trong là
áo sơ mi, năm người cười nói rôm rả, Mông Kiến Quốc còn đặc biệt khui
một bình rượu, mọi người chúc rượu nhau, cùng uống và ăn cơm.

Bốn người ăn cơm xong thì đi lên núi ngắm trăng, Mông Kiến Quốc ở lại

trông nhà, ngồi trong vườn, con đường bên ngoài cổng vang lên tiếng
chuông xe đạp, Mông Kiến Quốc hô lên: “Phi Hổ!”

“Chúc huấn luyện viên Trung thu vui vẻ!” Trịnh Phi Hổ xách hộp bánh

Trung thu bước vào, Mông Kiến Quốc đi đun nước pha trà, hai người ngồi
trong sân, vầng trăng tròn vành vạnh đã lên ở hướng đông, ánh sáng bàng
bạc chảy tràn mặt đất.

Trên sườn núi, Quyết Minh nói: “Hai người sống ở đây có phong cảnh

đẹp thật đấy.”

Mông Phong: “Anh thử nói xem chuyện này có coi được không, tôi xin

có một ít xi măng vật liệu để xây dựng cái nông trại, thế mà lại bị kéo dài
đến ba tháng trời ...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.