BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 39

chịu, song ngoài miệng anh vẫn nói: “Đợi tiếp.”

Bạch Hiểu Đông bảo: “Cứ kệ tôi, anh đi tìm mọi người đi, tìm được rồi

thì quay lại đưa tôi ra ngoài.”

Mông Phong lắc đầu nói: “Cậu là lính mới, không có khả năng tự vệ,

không để mặc cậu ở đây được.”

Bạch Hiểu Đông: “Nhưng kỹ sư còn cần được bảo vệ hơn cơ mà?”
Mông Phong an ủi: “Đừng thấy bộ dạng Lưu Nghiễn như vậy mà lầm,

trong người toàn giấu vũ khí sát thương cao không đấy. Nếu cậu ấy thật sự
muốn liều mạng thì mười thằng như tôi cũng không phải là đối thủ đâu.
Chờ trời tối hẳn rồi tính tiếp.”

Lại nửa tiếng trôi qua, Mông Phong vẫn chăm chú dán mắt vào trận thế

nghi binh bày ra ở bờ sông, mãi tới khi trong rừng cây vang lên tiếng động.

“A!!!” Lưu Nghiễn từ trong rừng lao vụt ra, đằng sau có con lợn rừng

đuổi sát nút.

“Lưu Nghiễn!” Mông Phong gọi to.
Mông Phong chân trần lao ra khỏi hang, con lợn rừng bổ tới vồ Lưu

Nghiễn ngã sấp xuống đất, Mông Phong tức tốc nâng súng lên, nhưng
hướng đúng vào lưng Lưu Nghiễn nên không dám bóp cò, anh hét: “Chạy
đi! Đừng vật lộn với nó nữa!”

Lưu Nghiễn dùng sức đá mạnh vào con lợn rừng khiến nó văng ra một

khoảng, song răng nanh lập tức phập tới ngay trước mắt, tiếp ngay sau đó
một tia lửa điện loẹt xoẹt bắn ra, giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, Lưu
Nghiễn bị điện giật rơi tõm xuống nước, xuôi theo dòng trôi đi. Lợn rừng
nằm xoãi trên bờ, phì phò thở dốc, co giật trong phút chốc rồi giãy giụa lủi
tọt vào rừng cây.

Mông Phong vội vàng lội xuống sông vớt Lưu Nghiễn lên, cả người ướt

sũng ôm cậu lên bờ bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Lưu Nghiễn: “Ưm… Đủ, đủ rồi đủ rồi… Ư, được rồi mà! Đừng làm

nữa!”

Mông Phong: “Ừm…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.