BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 47

“Đây là một nhà tù.” Người đàn ông ở phòng đối diện bỗng lên tiếng:

“Nhà tù Thanh Sơn.”

Lưu Nghiễn thở ra một hơi: “Anh tên gì?”
“Lưu Nghiễn?” Giọng Mông Phong chợt vang lên: “Em đang ở đâu?”
Lưu Nghiễn lúc này mới thấy nhẹ nhõm cả người, cậu hỏi: “Mông

Phong! Anh có sao không?”

“Cậu ta ở phòng 2973.” Người đàn ông kia nói.
Nắp ngăn trên cửa gian tù đối diện được mở ra, Mông Phong vươn cánh

tay bê bết máu chộp vào mép khung, ra sức vẫy, Lưu Nghiễn hỏi: “Hiểu
Đông đâu rồi?”

“Kỹ sư!” Tiếng gọi vọng lại từ căn phòng kế bên.
Mông Phong nói: “Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh đi. Lưu Nghiễn, em

xem thử trong hành lang có người nào không?”

Lưu Nghiễn đáp: “Có… có người đang đi tới.”
Mông Phong: “Thử dò hỏi tin tức, nghĩ cách để bọn chúng giam hai đứa

mình vào một phòng, Lưu Nghiễn, phen này phải trông cậy vào em rồi.”

Lưu Nghiễn ngồi lại bên giường, có một nhóm bác sĩ đẩy xe đi tới, đứng

trước cửa gian tù nhốt Mông Phong, hô lên: “Thằng to xác, thò tay ra đây.”

Lưu Nghiễn không nhịn được nép vào cửa nhìn lén qua khe hở, cậu trông

thấy một chiếc xe đẩy nhỏ dừng ở phía trước, trên xe bày biện đủ loại dụng
cụ thủy tinh, một gã bác sĩ nói: “Nhanh lên, nếu không đồng đội của mày
xong đời đấy.”

Mông Phong giận dữ hét lên: “Chúng mày định làm gì?!”
Lão đàn ông trung niên múa may con dao mổ sắc lẻm trong tay, cười bỉ

đáp: “Tao cho mày ba giây, nếu còn không chịu ngoan ngoãn, thử đoán xem
tao sẽ làm gì với đồng đội của mày nhé?”

Mông Phong vội nói: “Đừng đụng tới cậu ấy!” Nói xong bèn giơ tay ra

cửa sổ, cánh tay cường tráng của anh giờ chằng chịt thương tích, những vết
thương do vụ nổ gây ra vẫn chưa hoàn toàn khép miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.