BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 59

Tối đến, bên ngoài đưa vào cơm canh đơn giản, Lưu Nghiễn chỉ ăn một

ít, phần lớn đều dành lại cho Mông Phong. Mông Phong vừa thoải mái
chém gió, vừa xử lý hết phần ăn, cả hai đều không hề câu nệ, bởi anh đã
mất máu quá nhiều, cần được bổ sung dinh dưỡng.

Buổi tối trong ngục giam tất nhiên không tắt đèn, sau khi ăn xong Mông

Phong ủ rũ nằm trên giường, ban đêm nhiệt độ không khí trong núi giảm
xuống, Mông Phong quấn cái chăn mỏng dính, không ngừng run lập cập.

Vì mất máu quá nhiều nên anh hơi sợ lạnh, Lưu Nghiễn cởi quần áo

bước tới, cậu nằm xuống chiếc giường đơn nhỏ hẹp ôm chặt lấy anh.

“Lạnh quá.” Mông Phong nói nhỏ.
Cơ thể trần trụi của Lưu Nghiễn áp sát làn da lạnh buốt của Mông Phong,

cậu kề môi hôn ngực anh, chuyển sang cổ, khẽ hôn lên yết hầu.

Mông Phong thở gấp, không nhịn được đè tay Lưu Nghiễn xuống, tham

lam ngấu nghiến hôn cậu.

Từ khi bước vào cuộc hành trình đào vong gian khổ, Lưu Nghiễn đã

buộc phải đối mặt với đủ loại vấn đề sống còn nan giải, chế tạo máy móc
và thao tác thiết bị với cường độ cao khiến cậu lột xác hoàn toàn so với
ngày đi học. Thời đó da dẻ cậu trắng nõn, còn hiện giờ đã đổi sang màu lúa
mạch khỏe khoắn, cơ thể càng thêm cân xứng, mặc dù không được tráng
kiện như Mông Phong nhưng cũng gần giống vận động viên ngoài trời.

Hai giờ đêm, nhà tù đã tắt đèn, Mông Phong ôm Lưu Nghiễn, kéo chăn

lên đắp kín rồi thiếp đi. Nửa đêm Lưu Nghiễn mở bừng mắt, lắng nghe
tiếng bước chân rất khẽ bên ngoài, biết là có người đến tháo camera đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.