BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 61

Lưu Nghiễn bừng tỉnh, lo lắng sờ lên trán Mông Phong.
Nhịp thở của Mông Phong vẫn bình thường, anh hé mắt mỉm cười, đứng

dậy vươn vai, bẻ đốt ngón tay răng rắc. Lưu Nghiễn lật tấm ngăn lên, đưa
mắt nhìn ra bên ngoài, tên lính gác ngục ném đồ ăn xong thì bỏ đi, Mông
Phong ngồi bên giường uống sữa: “Hỏi thăm cậu lính mới tình hình ra sao
rồi, bảo cậu ta chuẩn bị chạy trốn.” Lưu Nghiễn nhỏ giọng gọi: “Hiểu
Đông?”

Bạch Hiểu Đông cuống quýt đứng dậy, hô lên: “Kỹ sư!”
Lưu Nghiễn: “Hôm qua không phải muốn giết cậu đâu, vì tôi biết trong

súng không có đạn.”

Bạch Hiểu Đông đáp: “Tôi biết rồi, sao cậu sang phòng đó được vậy?”
Lưu Nghiễn nói: “Chuẩn bị thoát ra thôi, vết thương của cậu sao rồi?”
Bạch Hiểu Đông nói khẽ: “Chân hơi đau một chút, nhưng vẫn đi được.”
Lưu Nghiễn hạ tấm ngăn xuống, lại hỏi: “Có chạy được không?”
Mông Phong giải quyết sạch cả sữa lẫn bánh mì, khoan khoái thở dài

một hơi: “Đợi đến khi bọn chúng tới lấy máu thì tóm một tên trước, chỗ
này rất khó kiểm soát góc bắn nên súng đạn không có tác dụng đâu. Chỉ
cần nép vào tường hoặc lấy ga giường che cửa, bọn lính gác sẽ bó tay, buộc
phải nhảy vào phòng để xử lý chúng ta. Này, hàng xóm…”

Mông Phong gõ gõ lên góc tường, có một lỗ hổng nhỏ ở đấy.
Mông Phong nói: “Hàng xóm, anh có đó không?”
“Có.” Giọng một người đàn ông vang lên: “Tôi là Trác Dư Hàng.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Trác Đình là em gái của anh đúng không? Cho em

xem với… anh định làm gì vậy Mông Phong?”

Cậu áp vào góc tường, ghé mắt nhìn qua lỗ nhỏ, đầu bên kia có một

người đàn ông, râu ria xồm xoàm, tóc tai dính bết bẩn thỉu như ăn mày, anh
ta đang nằm dưới đất ngước mắt nhìn sang bên này.

Mông Phong đột nhiên nói: “Đừng nằm kiểu đấy, em đang mời gọi anh

đấy à? Hôm qua chưa cho em ăn no sao?”

Lưu Nghiễn: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.