BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 66

Lại Kiệt gật đầu, lính tuần tra xung quanh đều mặc quân phục màu xanh

được sửa lại từ áo tù, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, tuy nhiên vẫn lờ mờ
nhìn ra bản chất hung hãn và ngang ngược.

Lại Kiệt hỏi tiếp: “Người gác ngục cũ ở đây đâu rồi?”
Tra Long Khê bỏ mũ xuống, xoa xoa cái đầu trọc, đáp: “Ông ấy vì bảo

vệ bọn tôi nên đã hy sinh.”

Lại Kiệt xuýt xoa: “Thật không ngờ.”
Tra Long Khê cười tiếp: “Tận thế giáng xuống, có người tự mình trốn

chạy, cũng có người phạm tội, còn những người đã từng là tù nhân lại đảm
nhận chức trách bảo vệ cho mọi người.”

Lại Kiệt cười, bảo: “Đúng vậy, tôi thấy anh đã làm rất tốt.”
Tra Long Khê vội tỏ vẻ khiêm tốn, rồi dẫn Lại Kiệt đi vào sân trong của

khu nhà số 1. Hiện tại đang là giờ cơm trưa, Triệu Kình nhìn quanh, bắt gặp
bên trên có không ít người đứng xếp hàng đi xuống, tay cầm cặp lồng lĩnh
cơm.

Không người nào nhìn sang Tra Long Khê, ai nấy đều cúi đầu, bước tới

chỗ người phụ nữ đang phát cơm canh ở giữa sân.

Lại Kiệt gật đầu, Tra Long Khê lại nói: “Chỗ ở chẳng mấy dư giả, nên

mọi người đành phải sống trong phòng giam, nhưng cửa không hề khóa.”

“Tốt lắm, tốt lắm.” Triệu Kình hùa vào ngợi khen.
Tra Long Khê lên tiếng hỏi: “Chị Ngô, hôm nay ăn món gì thế?”
“Cơm tẻ!” Người phụ nữ trung niên cười đáp: “Canh cá!”
Lại Kiệt nhìn lướt một vòng, đoạn xoay người đi ra, cặp chân mày vẫn

luôn nhíu chặt.

“Anh đang lo lắng cho đội viên của mình à?” Tra Long Khê hỏi: “Hay để

tôi dẫn theo ít người, cùng anh ra ngoài tìm thử xem.”

“Không cần đâu.” Lại Kiệt từ chối: “Đội phó của tôi rất giỏi, cậu ta dư

sức bảo vệ những người khác, tôi đang lo nơi này của anh thôi. Qua bên kia
nói tiếp…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.