BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 111

vốn rất gần nhau, vô cùng thân thiết, Kỉ Đình lại là sinh viên y khoa, ngoài
thời gian học tập sinh hoạt bình thường, phần lớn thời gian rảnh rỗi cậu đều
ở bên cạnh và chăm sóc Chỉ Di. Hồi đầu Cố Duy Trinh cũngcảm thấy hơi
áy náy vì thấy phiền cho Kỉ Đình quá, tận đến một hôm, Uông Phàmkéo
chồng lại chỗ bậu cửa thư phòng, rồi im lặng ra hiệu cho chồng xem hai
đứa đang lui cui học chữ nổi. Chỉ Di ngồi bên cạnh Kỉ Đình, nụ cười nhẹ
nhàng, nhẹ nhõm mà ngọt ngào, gương mặt ốm bệnh lâu ngày lại tràn trề
khí sắc, dáng vẻ vui tươi như thế cho dù là khi có bố mẹ ở bên cung không
sánh nổi, nỗi lòng người con gái đã hiển hiện rõ ràng. Lúc này Cố Duy
Trinh mới thốt nhiên hiểu ra. Hoàng hôn buông xuống, Kỉ đình cùng Chỉ Di
lại dạo bước trên con đường nhỏ trong trường mà thời thơ bé mà bọn họ đã
từng đi biết bao nhiêu lần, Cố Chỉ Di ở tuổi hai mươi đã có thể dùng cây
gậy dò đường đi lại thoải mái trên lối về quen thuộc, hai người họ chẳng trò
chuyện gì nhiều, thi thoảng đến chỗ đường xá không được tốt lắm, Kỉ Đình
lại kéo tay Chỉ Di rất tự nhiên, Chỉ Di cũng yên tâm đi theo hương mà Kỉ
Đình dẫn dắt, vượt qua đoạn đó rồi, anh mới thả tay ra, hai người lại tiếp
tục kề vai sánh bước, cả hai quấn quýt tựa hồ một cặp song sinh. Đôi lúc,
Kỉ Đình cảm thấy có lẽ kiếp trước anh đã quen biết với Chỉ Di, thế nên
những lúc bên cạnh cô, anh mới có vẻ tự nhiên và thân thiết đến vậy, điều
này cũng lý giải cho việc ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc, anh đã
thấy hết sức đau lòng. Anh cảm thấy đương nhiên mình phải chăm sóc cho
người con gái này, cô là người bạn thân nhất từ tấm bé của anhlà em gái
anhtrước nay anh luôn quả quyết là phải chăm chút, bảo vệ cô cẩn thận,
những lời nói đầu tiên giữa hai đứa trẻ không ngờ đã thành lời thề nguyện.
Anh không muốn suy xét xem sự tận tụy nàycủa anh có bao hàm cả những
nguyên cớ khác không, sự việc xảy ra tối hôm ấy, anh không làm sai, cũng
chưa từng hối hận, thế nhưng từ đó cảm giác tội lỗi cùng nỗi áy náy cứ liên
tục giày vò anh. Mải suy nghĩ mông lung, anh chẳng để ý gì đến vũng nước
mưa trên đường, anh đi né qua nó theo bản năng, rồi mới sực nhớ ra Chỉ Di
chẳng nhìn thấy được, đến lúc mở miệng định nhắc, cô đã đạp trúng vũng
nước rồi. Nước làm ướt hết giày cô, vấy bẩn lên cả vạt váy sáng màu, đến
lúc cô phản ứng, khẽ kêu lên kinh ngạc, Kỉ Đình mới lật đật nắm tay cô dẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.