BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 112

ra xa khỏi vũng nước, nhìn thấy chiếc váy bị vấy bẩn của Chỉ Di, anh vừa
thấy có lỗi vừa thấy tiếc, Chỉ Di lắc đầu bảo không sao. “Không nhìn thấy
gì cũng có cái hay, chỗ nào cũng dám xông vào”, cô cười nói. Kỉ Đình ngồi
xuống, dùng khăn giấy lau vết bẩn trên vạt váy của Chỉ Di, nghe cô nói câu
ấy, anh ngẩng đầu lên mỉm cười, anh biết cô không nhìn thấy nụ cười của
anh, nhưng anh luôn nghĩ rằng cô có thể cảm nhận được nó, trước đây cô
vẫn luôn thấu hiêu người khác. Có người đi ngang qua, trông thấy hai
người một ngồi một đứng nhìn nhau mỉm cười như thế, bất thần nổi hứng
“Nhìn đôi trẻ này, …”. Chỉ Di mặt mũi thoắt ửng hồng, “Dì Chu đấy ạ?”
Giờ đây về cơ bản cô có thể nghe tiếng mà nhận ra người, thậm chí với
người thân quen thì chỉ bước chân là đủ. “Chỉ Di ơi cái anh Kỉ Đình này
khá lắm nhé, từ lúc hai đứa còn bé gì đã thấy hai đứa xứng đôi vừa lứa lắm
rồi”. Dì Chu nhìn đôi trai gái trước mặt mình đầy thiện ý, bà thật lòng quý
mến Chỉ Di. Kỉ Đình cũng nhận ra dì Chu, mẹ của Trần Lang, ở ngay gần
nhà anh, bà là phó chủ tịch công đoàn trường, làm công tác nữ công ở
trường tự quản. Anh nhổm dậy: “Dì Chu cứ đùa tụi cháu. Chỉ Di, giày em
lấm lem hết cả rồi, chúng mình về thôi!”. “Cháu chào dì” Chỉ Di ngoan
ngoãn tạm biệt dì Chu, sau đó theo Kỉ Đình về nhà. “Con về đi” Dì Chu
cũng mỉm cười, đột nhiên như thể nhớ ra việc gì đó, liền nói theo bóng Kỉ
Đình, “À, phải rồi Kỉ đình ơi, Trần Lang nhà gì mấy hôm trước về nhà nghỉ
ngơi, tụi con là bạn học chung cấp ba còn gì, lúc nào rảnh qua nhà dì chơi
nhé”. Kỉ Đình đi thêm vài bước mới quay lại mỉm cười với dì Chu “Vâng ạ,
khi nào có thời gian nhất định cháu sẽ qua đó chơi”. Trần Lang-nếu như dì
Chu không nhắc đến có lẽ chỉ là một cái tên xa xôi từ kiếp trước, Kỉ Đình
không phải người giao thiệp rộng cho lắm, rất nhiều bạn học ngày xưa dần
dà đã thưa nhặt quan hệ, thảng hoặc lắm anh chàng Lưu Lý Lâm tự xưng là
ông trùm tình báo mới nghe ngóng được chỗ nọ chỗ kia về tung tích cua
các bạn, những người cùng khóa với anh về cơ bản đã tốt nghiệp đại học,
chỉ trừ một số ít cũng học y như anh. Anh vẫn nhớ Lưu Lý Lâm từng nói là
Trần Lang tốt nghiệp xong đã trở về miền nam, đang làm việc ở thành phố
G cách chỗ bọn họ không xa. Lưu Lý Lâm bấy nay vẫn không ưa Trần
Lang, thế nhưng lúc nhắc đến anh ta, khôn thể không thẽ thọt thêm rằng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.