BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 114

thuận tay nhấc cái ấm đất nung trong bộ đồ uống trà lên, lấy nước sôi tráng
ấm, rồi rót trà cho cả hai cha con. “Bố, có việc gì thế?” Anh nâng chén trà
của mình lên. “Cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ tại lâu lắm bố không trò
chuyện gì với con thôi, dạo này ở trường thế nào rồi con?” “Ổn cả ạ, nghe
thầy Tiền bảo bọn con sắp chuẩn bị đến bệnh viện thực tập lần đầu tiên rồi”
“Thật à, thế thì hay quá. Lần trước bố gặp thầy Tiền, thầy khen con lắm,
bảo là con rất khá, về sau nhất định có tương lai. Có lẽ lựa chọn ban đầu
của con là đúng đắn, con giỏi lắm, không hổ danh là con trai của Kỉ Bồi
Văn” Kỉ Đình nghe bố nói liền mỉm cười, thực ra trong lòng không hề mảy
may vui sướng. Phần mào đầu của Kỉ Bồi Văn đã xong, lúc này không biết
phải tiếp tục chủ đề như thế nào nữa, không khí bỗng nhiên chùng hẳn
xuống, chỉ nghe thấy tiếng trà được rót ra chén. “Phải rồi, em nhớ ra là vừa
làm ít đồ ngọt, để em đi lấy cho bố con anh ăn.” Từ Thục Vân nhổm người
dậy nói, rồi nhanh chân bước vào bếp. Kỉ Bồi Văn nhìn Kỉ Đình đang loay
hoay với chén trà, thời gian trôi nhanh thật, con trai đã hai mươi ba tuổi, nó
càng lúc càng giống mẹ hơn, mặt mũi thanh tú mà hiền hòa, lại mang hơi
hướm sách vở của nhà ngoại vốn có truyền thống học hành nức tiếng, duy
chỉ có đôi mắt là giống bố, đen thẫm sâu thẳm, không thể nhìn ra là vui hay
buồn. “Hôm kia bố với chú Cố có ăn cơm với nhau, lúc nói chuyện chú ấy
khen con lắm, bảo là, cả nhà chú gì đều quý mến con”, Kỉ Bồi Văn thong
thả nói. Kỉ Đình liếc nhìn bố, khóe miệng lộ rõ nét cưòi, “Từ hồi con còn
bé, chú dì đều đối xử với con rất tốt mà”. “À phải, thì bố với chú Cố bấy
lâu nay quan hệ vẫn rất khăng khít, chú cũng rất quan tâm đến nhà mình,
bây giờ chú lại cảm kích việc con chăm sóc cho em Chỉ Di, còn nói là có
con bầu bạn bên cạnh em, chú và dì Uông Phàm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.”
“Con chăm sóc em Chỉ Di, chỉ vì em nó là đứa con gái xứng đáng được yêu
thương, hơn nữa tụi con còn lớn lên cùng nhau, thân thiết hơn cả anh em
ruột, chú Cố như thế cũng quá thật khách khí quá” Trà trong tách của Kỉ
Đình đã nguội anh từ tốn đổ ra khay, rồi lại rót đầy. Kỉ Bồi Văn gật đầu tỏ
vẻ đã hiểu, “Chỉ Di đúng là một đứa con gái ngoan...” Kỉ Đình bật cười,
anh siết chặt lấy chén trà nóng giãy trong tay mình, “Bố ạ, bố định nói gì
với con, bố cứ nói thẳng đi ạ” “Bố định bảo là Chỉ Di tuy không nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.