BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 113

“Cái thằng Trần Lang ấy không hiểu sao tốt nghiệp xong lại thành ông nọ
bà kia thế nhỉ…”. Trông thấy mặt mũi Kỉ Đình chẳng tỏ vẻ gì, Lưu Lý Lâm
bèn bồi thêm một câu, “À, mà cậu còn nhớ Trần Lang không đấy? Chính là
cái thằng hồi cấp ba vẽ vời, chơi bóng đều khá đấy, tự coi mình là bảnh
chọe, lừa phỉnh biết bao con gái nhà người ta…”. Kỉ Đình không nói gì,
nhưng thực ra anh vẫn nhớ con người này, anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ
quên, vào thời khoảnh khắc hoàng hôn ấy, gã trai mười tám tuổi là anh
đứng ở một góc khuất sáng, nhìn bóng dáng Trần Lang và người con gái ấy
ôm ấp nhau, trong lòng dâng lên thứ cảm giác chưa từng nếm trải bao giờ,
trong đó lẫn lộn cả đắng xót, cả đau đớn, cả khinh bỉ, căm hận, thất vọng,
thứ cảm giác lan tràn không sao nói lên lời, rất lâu sau đó, anh mới biết
rằng, hóa ra đó gọi là ghen. Đưa Chỉ Di về nhà rồi, Kỉ Đình mới quay lại
nhà mình. KỉBồi Văn với Từ Thục Vân đều đang ở nhà, thấy con trai về,
Từ Thục Vân hỏi: “Con đưa Chỉ Di ra ngoài à?” “Vâng ạ”. Kỉ Đình gật đầu
rồi bước thẳng vào phòng. Vợ chồng Từ Thục Vân đưa mắt nhìn nhau, hai
năm trở lại đây, bọn họ càng lúc càng không hiểu đứa con trai rứt ruột đẻ ra
của mình, nói thật lòng, Kỉ Đình vẫngiống như hồi bé, học hành ưu tú, cư
xử nhã nhặn, lễ phép lịch sự, mặt nào cũng không có gì để chê, bên ngoài
không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cậu con trai giỏi giang mà hiểu
biết của họ, thế nhưng chỉ có người làm cha làm mẹ mới hiểu, đằng sau nụ
cười của anh có một khoảng lặng không ai nhìn thấy được, anh càng chỉn
chu, hoàn hảo, người ta càng không biết anh đang nghĩ gì. Nếu như Kỉ
Đình của hai năm về trước chỉ có một chút nổi loạn sau vẻ khiêm nhường,
khép kín, thì bây giờ, anh cần mẫn, tỉ mỉ làm theo một hướng chính xác,
như kiểu lòng dạ đã nguội lạnh, chán chường hết thảy. Vợ chồng Kỉ Bồi
Văn rốt cuộc không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng lờ mờ đoán
được rằng việc ấy có dính dáng đến chị em nhà họ Cố, suy cho cùng buổi
tối hôm ấy, Kỉ Đình tận mắt chứng kiến vụ tai nạn ấy, rồi sau đó, Chỉ An bỏ
đi, Chỉ Di bị mù, kể từ đó trở đi, anh chưa từng cởi mở lòng dạ mình bao
giờ. “Kỉ Đình, đợi đã, bố có chuyện này muốn nói với con” Kỉ Bồi Văn gọi
giật con trai lại, lúc Kỉ Đình ngoái đầu lại, ông bố đang đập đập vào chỗ
ngồi cạnh mình trên sofa. Kỉ Đình nghe lời, ngồi xuống cạnh cha anh, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.