BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 156

Nhưng cô hiểu, “Anh chẳng có tư cách gì quản lý tôi cả”.

“Đương nhiên là có!” Anh cao giọng phản bác, bàn tay đang nắm lấy

tay cô ngang ngược ép vào trước ngực, hơi thở dường như cũng điên loạn
hệt nhịp tim.

“Ha!” Cô cười lớn, “Lại thuyết giáo, tôi ghét nhất cái mớ triết lý đấy

của anh”.

“Chẳng làm cách nào khác được.”

Chỉ An bướng bỉnh hơi ngẩng đầu lên, vừa hay chạm vào mặt anh, anh

ào đến mãnh liệt quá, va vào cô đau điếng, hơi rượu nồng nặc ào ạt xộc vào
miệng cô, quấn quýt không rời. Cô không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi
cắn vào đầu lưỡi anh, không đủ để chảy máu, nhưng đủ làm anh đau. Bọn
họ là vậy, cứ luôn làm kẻ kia đau đớn. Anh run lên, rồi tiếp tục để mặc
mình trôi trong cơn say, “Chỉ An, anh thấy lảo đảo...”. Khoảnh khắc ngắn
ngủi rời nhau ra, anh rì rầm bên khoé môi cô, “Cứ như đi trên mây ấy, chỉ
sợ bị rơi xuống…”.

Cô nhắm mắt lại, nghiêng về phía sau mà cười.

Anh cứ thế hôn cô, xuống đến phía dưới cổ, rồi vùi mặt vào đó, làn da

anh nóng bừng áp sát bên cổ cô trần trụi, dần dà không thấy động tĩnh gì
nữa, sức nặng cơ thể anh càng lúc càng đè nặng lên cô, “Ơ kìa…”. Chỉ An
ngước lên nhìn trần nhà, đành phải đưa tay đỡ lấy anh. Bình thường trông
anh thanh mảnh vậy, không ngờ lại nặng đến thế này.

Cô gắng sức nhìn sang cô tiếp tân nãy giờ nhòm trộm nhưng lúc này

đang giả bộ lẩn mẩn tính tiền, nói, “Cái gì chị cũng thấy rồi, phiền chị, tìm
người giúp tôi môt tay với”. Người kia sực tỉnh, nháy mắt đã có một nam
phục vụ lập bập chạy tới. Chỉ An cùng với anh ta dìu anh chàng Kỉ Đình
đầu óc lơ mơ sang chiếc sofa đối diện, “Phiền anh lấy giúp tôi ly nước”, cô
nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.