BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 158

Cái kiểu giằng co trong im lặng này khiến lòng dạ Chỉ An bỗng rối bời,

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.

“Anh muốn làm gì ư? Chỉ An, đừng có nói với anh là em không biết.”

Anh nói bình tĩnh là thế, vậy mà trong giọng điệu lại đượm nỗi bi ai. “Bởi
vì em biết tỏng mọi thứ rồi, nên mới có thể cố tình ngông cuồng thế này
chứ. Căn bản em chưa bao giờ muốn dừng lại, nên làm sao biết được không
hề tồn tại hòn đảo êm đềm?”

“Tôi không muốn biết, chẳng nghĩa lý gì cả.”

“Nhưng lại có ý nghĩa với anh đấy. Chỉ An, em không thể thế này được,

thích thì nghịch ngợm vài lượt, không vui thì bước đi. Anh không tin là em
không cần ai hết.” Anh thấy đầu đau như muốn nổ tung.

Cô ngó đi chỗ khác, chẳng nói chẳ rằng, cuối cùng bảo, “Anh uống

nhiều quá rồi, đi theo tôi”.

Kỉ Đình đứng dậy đầu óc lảo đảo, cơ hồ không thể suy nghĩ gì, nhưng

chẳng cần suy nghĩ, anh vẫn quyết chí đi theo cô bằng được.

Cô dắt anh đến con ngõ nhỏ ở phía cửa hậu của Tả Ngạn, ngồi lên chiếc

mô tô cũ nát đến mức cá tính của cô, cô cài mũ bảo hiểm xong, quăng chiếc
mũ dự phòng cho anh, hất hàm chỉ vào chỗ ngồi phía sau mình.

“Đi đâu?” Anh đón lấy mũ bảo hiểm, hỏi ngay.

“Đưa anh đi cho tỉnh rượu… Không đi thì trả mũ lại đây.”

Anh không nói không rằng, chỉ cài mũ vào, nghe lời, ngồi lên xe, anh

vừa mới ngồi vững, cô đã nhấn chân ga thật mạnh, xe lao như tên bắn về
phía trước, Kỉ Đình theo quán tính ngửa người về đằng sau, lo lắng cực độ
đành ôm chặt lấy eo Chỉ An. Áo cô chỉ mỏng manh một lớp, qua lớp áo ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.