BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 161

núi quanh co. Đường núi càng lúc càng heo hút, người đi mỗi lúc một thưa
thớt, đến lúc Chỉ An dừng xe, lòng Kỉ Đình thoắt trống rỗng.

Cô chống một chân xuống, bỏ mũ bảo hiểm ra, ngoái đầu lại nhìn anh,

“Sao rồi, tỉnh rượu chưa?”.

Anh cười nhăn nhó, nhìn bốn bề, hình như đây là khoảng bằng phẳng

nằm ở vị trí cao nhất trên một quả núi ở rìa thành phố, phía trước, ánh đèn
nhà cửa lung linh. Anh bỗng nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả đã lâu không
gặp, âm thanh này thật thân thuộc, dặt dìu bay bổng, khơi gợi trong anh hết
thảy ký ức xa xăm.

“Tạ Tư Niên từng dẫn em đến chỗ này, nhữ lúc thấy chán nản em đều

đến đây hóng gió. Đứng ở nơi này nhìn xuống, lúc nào thành phố cũng sáng
trưng.”

Kỉ Đình cố gắng ngăn bản thân không nghĩ đến đủ chuyện nọ kia dính

dáng đến Tạ Tư Niên, anh chỉ hỏi, “Chỉ An, hai năm vừa rồi em sống ổn
không?”.

“Chẳng tốt, cũng chẳn đến nỗi không tốt, rốt cuộc cũng sống được”, cô

tiện miệng đáp bừa.

Kỉ Đình biết cô chỉ nói vậy thôi, chứ lặn lội đến đây, làm gì mà không

nếm đủ nhọc nhằn, “Em là con gái một thân một mình, biết xoay xở thế
nào?”.

Chỉ An quay lưng lại cười, “Kỉ Đình, em biết anh định nói gì, chẳng qua

anh muốn biết có phải em dựa dẫm vào người đàn ông nào đó nên mới
sống được tử tế đến bây giờ, ví dụ, Tạ Tư Niên chẳng hạn, đúng không?”.

Anh không hề phủ nhận, “Hôm ấy…”.

“Hôm ấy những gì anh nhìn thấy là sự thật đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.