BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 162

“Tại sao?” Anh biết câu hỏi này rất ngu ngốc, nhưng cuối cùng vẫn cứ

hỏi.

Anh không ngờ cô lại trả lời.

“Tạ Tư Niên… Anh ta rất đặc biệt đối với em, có điều anh cũng không

cần biết làm gì.”

“Việc của anh ta đương nhiên anh không cần biết làm gì, cái anh cần

biết là vì sao em lại đến đây.” Anh ý thức được vẻ phật ý trong lời nói của
mình, nhưng cũng chẳng định giấu giếm.

“Để kiếm tiền nuôi sống bản thân có ai không phải nếm trải nọ kia cơ

chứ. Việc gì cũng đã làm qua, phục vụ, pha chế rượu, đổi hết chỗ này đến
chỗ khác, về sau vào được Tả Ngạn, mới gọi là ổn định một chút.”

Anh bỗng thấy buồn khôn xiết, tuy biết rõ cô đã trải qua nhiều cay đắng,

nhưng đến khi nghe chính miệng cô nói ra, anh lại có cảm giác khác, “Em
đã từng nghĩ đến việc… học tiếp chưa?”. Đáng lẽ anh không nên hỏi câu
này, nhưng Chỉ An đã từng có thành tích đáng tự hào đến thế, anh thấy tiếc
thay cho cô.

Quả nhiên cô chỉ lắc đầu, “Lúc đầu em nghĩ là ổn định cuộc sống rồi

mới dần dà tính tiếp, về sau Tạ Tư Niên giới thiệu em với ông thầy hồi
trước của anh ta, cũng là kiểu thầy trò thân thiết hiếm hoi đấy. Bấy lâu em
chỉ nghĩ vẽ vời là thú vui thôi, ai ngờ nó lại trở thành công cụ mưu sinh”.

Anh cũng biết vị ân sư của Tạ Tư Niên, nhân vật đáng xếp vào hàng đại

sư torng giới tranh sơn dầu trong nước, Chỉ An có thể làm học trò của anh
ta, đúng là một việc may mắn hiếm có. Anh chỉ tiếc rằng, mỗi lần cô cần
đến một cánh tay nâng đỡ, xưa nay người giúp cô lại không phải anh.

“Chỉ An, anh xin lỗi”. Anh không biết tại sao mình lại nói như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.