BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 184

“Không cần người ta ngồi ngay trước mặt em à?” Kỉ Đình nhìn bức

tranh, hỏi.

“Bình thường thì cũng cần đấy, nhưng cũng có những ngoại lệ, ví dụ

như người này, bảo là người thật không bằng một cái ảnh bán thân, thêm
chút trừu tượng, chút đặc biệt nữa, hình dong tuy khác nhưng thần thái vẫn
giống, ha ha, cũng hay ra phết. Em cũng không thích vẽ nhìn vào mẫu đâu,
đặc biệt là mấy người mẫu nude chuyên nghiệp, cứ cởi đồ ra là ngồi
nguyên một chỗ, cứng quèo, thà nhìn tượng thạch cao còn hơn, mà giá thì
đắt gớm, tìm cũng chẳng dễ chút nào”, Chỉ An nói.

Kỉ Đình chăm chú nhìn động tác trên tay cô, buột miệng nói, “Anh có

thể làm người mẫu cho em vẽ mà, em vẽ anh đi”.

Chỉ An nhìn anh chăm chú, đầy lạ lẫm, không nín được cười, hỏi rằng,

“Người mẫu nude phải hy sinh thân mình vì nghệ thuật, cần cởi là cởi tuốt,
anh làm được không?”.

Quả nhiên anh đỏ bừng mặt, không hó hé gì, cô cũng không thèm để ý

đến anh nữa, một lúc lâu sau, chừng cô đã quên bẵng những lời vừa nói,
anh mới rầu rĩ thốt ra một câu, “Nếu chỉ có một mình em vẽ thôi thì cũng
được mà”.

Chỉ An sững lại mất nửa giây, rồi bắt đầu cười gập cả bụng.

Hoàng hôn ngày mùa hạ, tiết trời thoắt đổi thay, vài tiếng sấm đì đùng

vừa vọng tới, khoảng trời ngoài khung cửa đã tối sầm, không khí đột nhiên
bí bức oi nồng lạ lùng, lại sắp mưa. Chỉ An bật đèn lên, trong không gian
đóng kín, cả người vẽ lẫn người được vẽ đều thấy rất nóng nực.

“Anh cứ nhìn em mãi làm gì thế? Có người mẫu nào như anh không

hả?” Cô càu nhàu, thể hiện vẻ bất mãn. Kỉ Đình cười cười, Chỉ An từ nhỏ
đến lớn đều như vậy, những lúc muốn chuyên tâm mà chẳng được thì sẽ
cáu kỉnh ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.