BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 51

“Thật không phải vì đã làm phiền đến hai người, thế nhưng làm ơn

buông tay khỏi người em gái tôi được chứ?” Khuôn mặt Kỉ Đình không
biểu hiện gì, cậu thầm nghĩ, có lẽ Lưu Lý Lâm nói phải, Trần Lang quả
thực là một kẻ đáng ghét, lúc này mà cậu có thể biến thành Lưu Lý Lâm thì
hay biết bao, nếu như thế, cậu có thể có đủ những từ ngữ độc địa, không nề
hà kiêng nể gì mà trút hết lên kẻ đang đứng trước mặt cậu.

“Em gái à?” Trần Lang thoáng vẻ cười cợt nhìn Chỉ An với ánh mắt dò

xét.

Chỉ An chẳng nói chẳng rằng, rời khỏi người Trần Lang, nói với Kỉ

Đình, “Làm sao nào, anh Kỉ Đình?”.

Cô bé từ xưa tới giờ chưa từng gọi cậu như vậy, lúc này cô hơi nghiêng

đầu nhìn cậu, mỉm cười ngoan ngoãn, khiến Kỉ Đình thoáng chốc hoảng
hốt, nụ cười này, cách xưng hô này, chẳng phải là điều cậu đã từng mong
đợi biết bao lần đó sao?

“Nói vậy thì, ông anh chủ ý tới đây để chăm sóc cô em đấy nhỉ?” Trần

Lang nhìn Kỉ Đình cười.

Thái độ của Kỉ Đình vẫn ôn hòa, thế nhưng giọng nói lạnh tanh, “Chỉ e

Phó Hiệu trưởng Trần cũng thi thoảng đến chốn này dạo bộ, nhân tiện săn
sóc đến Trần công tử một thể”.

Trần Lang cười khẩy, “Đem bố tôi ra dọa tôi đấy chắc?”. Thế nhưng

trên nét mặt cậu ta không phải không thoáng vẻ ngại ngần.

“Anh cứ về trước đi, nhớ mang cho em cái màu em cần đấy.” Chỉ An

nhìn Trần Lang cười cười.

Cô bé đã nói vậy, Trần Lang cũng không cứng đầu cứng cổ nữa, “Được

rồi, đến lúc đấy anh sẽ đến gặp em”. Lúc bước ngang qua người Kỉ Đình,
cậu ta nói một câu, “Đi nhờ cái”. Kỉ Đình cười cười nhìn cậu ta, không hề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.