BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 52

nhúc nhích, hai cậu nam sinh va người vào nhau, hai tấm vai đụng nhau
đau điếng.

Trần Lang đi khuất rồi, Kỉ Đình không nói gì thêm, cậu đứng nguyên

chỗ cũ, im lìm nhìn Chỉ An, cậu muốn nghe xem cô bé sẽ nói năng ra sao.
Chỉ An thì lại tóm phắt lấy cái cặp sách đang vứt chỏng chơ trên thảm cỏ,
dúi ngay vào tay Kỉ Đình, “Đi thôi”. Cô bé làm ra vẻ chẳng có chuyện gì,
hích cậu một cái, rồi nghênh ngang tiến lên phía trước.

Kỉ Đình vác cặp của cô bé lên vai, bước theo sau, đi được một đoạn, cậu

nói, “Chỉ An, em không cảm thấy là phải nói gì với anh về việc vừa rồi hay
sao?”.

Chỉ An quay ngoắt người lại, Kỉ Đình né không kịp, hai người đâm sầm

vào nhau, cậu sợ cô bé ngã, bèn giơ tay ôm lấy eo cô, cô bé rất gầy, tấm
lưng ong mỏng manh tới nỗi cậu cảm thấy mình có thể ôm nó đến vỡ vụn.
Chỉ An ngẩng đầu lên nhìn cậu trân trân, đôi mắt ấy khiến cậu sởn da gà,
cậu như bị điện giật, rụt bắn tay lại, đưa ra sau lưng.

Cô bé vẫn dính sát lấy cậu, tỏ vẻ khiêu khích, “Có cần em phải miêu tả

chi tiết không?”.

Cậu cắn chặt môi, một bàn tay nắm chặt phía sau lưng, không cho phép

mình được né tránh ánh mắt của cô, lặng phắc hồi lâu, cậu đưa ra một câu
trả lời khiến ngay cả Chỉ An cũng không ngờ nổi.

Cậu bảo, “Có chứ”.

Chỉ An nên biết là, từ nhỏ cậu đã là đứa trẻ không chịu nổi khích bác,

đặc biệt là những khích bác mà cô bé chĩa vào cậu.

Chỉ An mỉm cười, rất nhiều người mê đắm cái vẻ nửa cười nửa không

nơi khóe môi cô, thế nhưng Kỉ Đình lại yêu mến cái nụ cười như lúc này
của cô, hệt như một đứa con nít thơ ngây vô tội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.