BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 67

Cô ngắt lời cậu, “ Anh hỏi bố mẹ em chứ gì, họ cũng đi ra ngoài với Chỉ

Di rồi, vừa mới đi, không biết bao giờ mới về, anh không cần phải đợi
đâu”.

“Ơ ra là thế”. Kỉ Đình gật đầu, phát hiện ra Chỉ An đang nhìn cậu với

ánh mắt “còn cái gì thì nói ra cho mau đi”, cậu bất giác hơi ngại ngùng.

Cậu vốn định nói với cô, ” Thôi được rồi, mai anh lại sang vậy”, thế

nhưng khi nói ra miệng thì lại thành “Em vẽ đấy à, nếu không phiền thì cho
anh xem một chút được không?” .

Tay Chỉ An đang tựa ở cửa buông thõng xuống, nhếch nhếch khóe

miệng, “Đương nhiên là phiền rồi”. Nhìn thấy vẻ khổ sở rõ mồn một của
cậu đúng như ý nguyện, cô mới bật cười thành tiếng, “Vào đi nhưng chẳng
có gì hay mà xem đâu”.

Kỉ Đình theo Chỉ An vào thư phòng, trên giá vẽ là một bức tranh sơn

dầu sắp hoàn thành, Chỉ An không ríu ran gì với cậu nữa, chỉ chăm chú vào
nhuận sắc cho bức vẽ, Kỉ Đình ở ngay bên cạnh cô, im lìm ngắm nghía hồi
lâu, sắc điệu trên bức họa ngả màu ảm đạm, mặt biển rộng mênh mông và
một cánh chim lớn đang chao liệng lưng chừng tầng không, nước biển lặng
yên không dậy sóng thế nhưng giữa không trung mây đen kĩu kịt, cơ hồ
mang thứ cảm giác bức bối như thể một cơn bão sắp sửa ập xuống.

“Có phải chim hải âu không?” – Cậu hỏi.

Chỉ An ngoảnh đầu lại, liếc nhìn cậu lắc lắc đầu.

“Ngoài hải âu ra, có loài chim nào lại bay liệng trên mặt biển lúc giông

tố sắp tràn tới thế này?” Cậu vẫn tiếp tục vặn hỏi.

Bàn tay của Chỉ An vẫn không dừng lại, “Anh đã nghe về một loài chim

biết bay không biết đậu xuống đất bao giờ chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.