BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 100

Thiên Ân lắc đầu:
- Không ở được. Cô em mất từ mấy năm nay, dượng có vợ khác, người này
không thích em nên dượng không thể đem em về ở chung được.
Văn nhin Thiên Ân chòng chọc. Trời ạ! Năm mười tám tuổi không biết anh
có khù khờ và ngu muội như Thiên Ân không. Hay là đau buồn làm cô
không còn bén nhạy trước mọi việc?
- Anh nhìn gì em vậy? - Thiên Ân ngước mặt hỏi.
Văn thở hắt ra:
- Tại vì anh thấy em... ngốc quá xá.
Cô ngẩn người nhìn anh:
- Sao anh lại... mắng em?
Văn chắt lưỡi:
- Anh nói thật đó. Chỉ nghe câu chuyện qua miệng em kể, nhưng anh lại
thấy cả lô điểm kỳ quái khả nghi, vậy mà em lại bịt mắt bưng tai không
thấy.
Thiên Ân nhìn anh trân trân, rồi cô quay mặt đi.
- Anh định nói đến... dượng Hoàng à?
Văn suýt nhảy nhổ, anh chụp lấy vai cô xoay lại:
- Ê! Vậy đâu phải em ngốc?
Cô bậm môi:
- Đúng là lúc ký tên lần lượt bán mọi thứ, em rất ngu ngốc. Em chưa nhận
ra và nghi ngờ gì cả. Ngôi nhà chỉ còn mình em, ba thì mất quá đột ngột
làm em cứ không muốn tin là ba em bỏ đi vội vã như vậy, có mấy người lạ
hoắc đến chia buồn nhưng ngụ ý đòi nợ.
Văn nhăn mặt nghe cô kể bằng một giọng chua chát cam chịu:
- Hồ sơ, sổ sách đầy tràn mà em không hiểu một chút gì, chỉ nhận biết và
hoảng sợ quá chừng với số nợ khổng lồ dượng cho biết. Đầu óc em chẳng
còn biết gì, chẳng biết xoay trở và giải quyết ra sao. Em hoang mang muốn
điên lên được. Không tin dượng, ký tên vào tất cả giấy tờ đó để cứu gỡ
danh dự của ba thì em còn tin ai.
Văn phân vân:
- Em ký tên bán một lúc tất cả à? Bán cho ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.