BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 98

Cô lắc đầu, giọng buồn rũ:
- Em cũng không hiểu vì sao lại như vậy, là lỗi của em. Mười mấy tuổi rồi,
em vẫn không làm được trò gì ra hồn, trái lại làm hại đến thanh danh của
ba, làm hại luôn mình.
Văn muốn chia xẻ với nỗi ngậm ngùi buồn tủi của cô nhưng anh không biết
phải làm thế nào, đành cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô mà vỗ nhè nhẹ an ủi:
- Em đừng đau buồn nữa, chuyện đã qua rồi.
Quẹt dòng nước mắt, Thiên Ân gật đầu:
- Em biết. Cũng chính vì ủy mị đau buồn mà em không đủ sáng suốt, làm
hỏng mọi điều. Lưu lạc mấy tháng nay, em cũng đã tập cho mình sự kiên
định và nghị lực để sống. Nhưng mỗi lần nghĩ lại là em thấy xót xa.
- Thiên Ân! - Văn nhìn cô thương cảm.
Cô lau sạch gương mặt đẫm ướt của mình và cố nói bằng giọng bình thản
như nén lại tất cả nỗi đau :
- Lúc còn ba, ba lo lắng cho em hết mọi thứ, ba yêu thương và bảo bọc em
đến nỗi khi mất ba, em chẳng đứng vững nổi giữa đời một mình. Hồi có ba,
em đã sống hạnh phúc và vô tư biết bao nhiêu.
Văn im lặng như tôn trọng hồi ức đẹp pha lẫn đau buồn của cô. Hai người
im lặng, khu vườn đầy hoa chỉ còn thoảng nhẹ tiếng gió đùa lá khô. Khi đã
nguôi cơn buồn, Thiên Ân chợt phát hiện tay cô vẫn còn nằm yên trong bàn
tay anh, cô rút vội tay về. Cử chỉ của cô làm Văn sực tỉnh, anh hắng giọng
nói lảng đi:
- Em lên Đà Lạt chắc chỉ mấy tháng nay?
Thiên Ân gật.
- Sao em không ở lại Sài Gòn?
Hít hít mũi, cô lắc đầu:
- Em mất nhà rồi, chỗ đâu mà ở.
- Sao lại mất nhà?
- Công ty của ba em phát nợ nần, nên phải bán nhà để trả nợ.
Văn thắc mắc:
- Còn công ty? Đóng cửa à?
- Không. Công ty cũng phải sang nhượng lại với giá rẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.