BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 118

vẽ từ trước nên đem xuống khoe với cô Liên, cô lại khoe qua nội.
- Vậy là cả nhà...
Thiên Ân kinh hoàng. Không ngờ những lần lén vào phòng Văn lục lọi để
tìm ẩn số về những người tình trăm năm giùm anh. Không ngờ trong những
lần lục lọi đó lại sơ ý để quên bức vẽ nguệch ngoạc của mình như thế. Cô
lấm lét nhìn anh. Trời ơi, vô phòng người khác lục lọi là việc làm gian dối,
đáng xấu hổ. Rủi mà bây giờ mọi người nghĩ xấu rồi kết tội cô làm sao có
lời giải thích đây?
Văn nghiêm mặt nhìn gương mặt tái nhợt của cô:
- Sợ rồi à? Bây giờ chịu khai thật với anh chưa?
- Khai... cái gì ạ?
Giọng anh hiền hòa nhưng lại làm cô ớn lạnh:
- Em vào phòng anh làm gì vậy?
Toát cả mồ hôi, cô líu lưỡi:
- K... không phải... không phải em có ý gian gì đâu, em không có làm bậy
gì hết. Tại em nghĩ... mình là đồng minh. Không phải anh cũng từng nói với
em mình là... là đồng minh sao?
Văn gật:
- Ừ, tất nhiên mình vẫn là đồng minh, nhưng vậy thì sao? Chẳng lẽ là đồng
minh của nhau rồi thì không cần nói gì với anh, em cũng có quyền vào
phòng anh? Em muốn kiếm cái gì ở đó?
Sờ sợ nhìn vẻ mặt nửa như cười, nửa như nghiêm của anh, cô hoảng sợ ấp
úng:
- Em muốn... muốn giúp anh, em muốn thử tìm xem bạn gái của anh là ai
thôi. Tại cái phòng anh đối diện phòng em, không có khóa, có khi lại không
đóng cửa, cứ như ai vô cũng được nên... nên...
Văn điềm tĩnh hỏi:
- Em vào phòng anh mấy lần rồi?
- Mới có... ba lần thôi.
Anh nheo mắt:
- Kết cuộc thì sao?
Cô lấm lét nhìn anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.