BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 120

phè của mình, cô cúi đầu, giọng ấp úng biết lỗi:
- Em.. xin lỗi, em biết là làm như vậy là xâm phạm đời tư người ta, xấu hổ
lắm. Nhưng... em thật tình muốn giúp anh thôi, em có tò mò một chút thật
nhưng em muốn giúp anh tìm thử về chuyện tình cảm trước đây của mình
mà.
Im lặng ngắm cô một lúc, rồi Văn nhếch môi cười:
- Ai la mắng gì em đâu mà cúi gằm xuống như vậy. Thôi ngẩng lên ăn hết
mấy chén chè đi.
Thiên Ân vui mừng ngẩng đầu lên, cô cười nhưng ánh mắt đã dấp ướt:
- Anh Văn không giận em à?
Vò đầu tóc cô, Văn lắc đầu cười:
- Cũng tính giận, nhưng mình là đồng minh mà, anh nỡ nào giận vì sự nhiệt
tình của em.
- Vậy còn cô Liên, còn ông?
- Chưa ai biết gì hết. Có anh đoán ra thôi. Để anh tìm cách giải thích cho.
Như ai đó đã cất đi giùm mình gánh nặng oan ức, cô thở phào:
- Không ai bắt lỗi em thì tốt rồi, làm em sợ quá.
Văn hắng giọng:
- Nhưng là anh thôi đó, em đừng có nhiệt tình quá mức như vậy với người
thứ hai, đừng tò mò một cách trẻ con như thế nữa, coi chừng bị vạ.
Thiên Ân gật gật đầu:
- Em biết rồi, em không vậy nữa đâu. Để em lên đem mấy thứ đó xuống.
Văn gạt đi:
- Đừng vội, em ăn hết chén chè đi đã.
- Anh không cần mấy thứ đó sao? - Cô ngạc nhiên.
Văn phẩy tay:
- Nếu anh đã bỏ lăn lóc trong ngăn kéo hoặc ghép vớ vẩn vào từ điển thì
chắc là không quan trọng lắm đâu, hấp tấp lấy xuống làm gì.
Cầm lên chén chè ăn dở dang, cô gật đầu thêm vào:
- Chắc là vậy. Em cũng thấy mấy cái thư đó toàn là năm ngoái năm kia
không hà, không có thư nào của năm nay. Chắc là toàn bồ cũ của anh thôi.
Anh nhìn cô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.