BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 151

Văn cười gượng:
- Em chướng quá. Thật ra...
Thiên Ân ngắt lời:
- Anh nói đúng đó, anh tốt bụng, còn tôi không biết điều. Đã nán ở đây mà
không nghe theo sự xếp đặt mai mối của anh.
- Thiên Ân! - Văn nhăn nhó. Khổ rồi! Cô mà xưng "tôi" thì là giận lắm rồi
đây.
Cô vẫn công kích anh bằng giọng nói lẫy của mình:
- Ngang bướng, chướng đời là bản tính của tôi. Còn anh...
Văn cười khổ:
- Tính anh cũng chẳng tốt gì, phải không? Nếu em nhận ra chút gì thì thử
kể sơ sơ nghe chơi.
Cô gân cổ:
- Sợ gì anh mà không kể. Anh không chướng nhưng chuyên quyền, độc
đoán, chỉ biết có mình mà thôi. Còn nữa, anh hách dịch chưa từng có, tự
cao không ai bằng. Lúc nào cũng tự coi mình hơn người ta. Coi người khác
như cọng rơm cọng rác. Muốn quăng chỗ nào thì quăng, muốn đẩy chỗ nào
thì đẩy cho rảnh nợ.
Thấy Văn trố mắt nhìn mình, cô hất mặt:
- Tôi nói không đúng sao mà anh trợn mắt nhìn tôi như vậy?
- Ân đùa hay nói thật vậy?
Cô dấm dẳng:
- Tôi đùa với anh làm gì.
Văn hỏi gặng:
- Trong mắt Ân, anh thật tệ như vậy à? Anh đối xử với Ân, với mọi người
thiếu tôn trọng vậy sao?
Thiên Ân chột dạ im lặng. Thật ra cô cũng nói hơi quá. Mấy cái tính ngạo
mạn kia anh cũng có nhưng chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra thôi. Vậy mà vì quá
tức anh, cô đã kê khai một tràng.
Dựa lưng vào vách với vẻ thất vọng, Văn lẩm bẩm:
- Anh thật khó ưa và vô lý như vậy à?
Hơi bối rối vì vẻ mặt tư lự của anh, cô khẽ liếc anh rồi nói bâng quơ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.