BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 152

- Làm gì mà mặt mày anh nghiêm trọng như vậy. Ai mà không có tính xấu.
Thấy anh vẫn không nói gì, cứ nhăn nhăn trán hoài vì mấy câu nói sảng để
trút giận của mình, cô chắt lưỡi lên tiếng:
- Mà.. thôi, Ân nói là nói vậy thôi, thú thật ra... anh Văn còn tốt hơn nhiều
người.
Văn lắc đầu thở ra:
- Tốt là tốt mà xấu là xấu. Ân mới chê anh không tiếc lời mà bây giờ an ủi
cái nỗi gì.
Thiên Ân càng e dè dữ, cô lúng túng phân trần:
- Tại... tại Ân tức anh nên... nói càn vậy thôi, anh Văn thật ra... cũng không
đến nỗi khó ưa lắm đâu.
Văn nhìn cô đăm đăm
- Bây giờ là nói thật hay nói đùa
Cô vội vàng gât gật:
- Thật. Không tốt sao anh Văn cho Ân quá giang xe, không tốt sao anh đãi
một con nhỏ lạ hoắc như Ân uống hai ly sữa, không tốt sao anh để Ân ở lại
đây?
- Vậy sao nổi giận với anh? Sao kể tội anh?
Quay mặt đi, cô lầu bầu:
- Ai biểu anh toan tính gán ghép anh Toàn cho Ân làm chi.
Văn cười thầm. Tạm yên sóng gió lại rồi, anh gật đầu:
- Thôi được rồi, là tại anh nhiều chuyện, xin lỗi em, được chưa? Bây giờ
chịu bỏ qua cho anh không? Anh không nhắc gì về chuyện này nữa.
Thiên Ân làm thinh không đáp, Văn nghiêng đầu nhìn sát mặt cô:
- Sao?
Cô ngượng ngùng nhìn chỗ khác:
- Thì bỏ qua.
- Không xưng tôi với anh nữa chứ? Không đòi đi, không nói lẫy nữa?
Thiên Ân liếc xéo anh:
- Anh không lằng nhằng làm mai nữa thì giận anh làm gì.
Văn gật đầu hài lòng:
- Vậy thì úp chén đĩa đi, rồi lên thay áo đi với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.