BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 153

- Đi đâu ạ?
Cô vội hỏi:
- Đi chơi.
Cô ngẩn ra:
- Đi chơi? Anh không làm việc tiếp sao?
Văn cười:
- Hôm nay chủ nhật, anh tự cho phép mình nghỉ nửa buổi, chở em đi chơi
suốt buổi chiều, chịu không?
- A!
Vui đến muốn nhảy lên mà vỗ tay, nhưng cô kịp kìm lại mà nhìn anh:
- Ý, mà anh nói... anh chở à?
Hiểu ngay ý cô muốn trêu mình, Văn lừ mặt:
- Đây là đường bằng, ban ngày, bộ sợ anh lại làm xiếc lật nhào cú nữa sao?
Thiên Ân cười hì hì:
- Ai mà biết được, nhưng em dặn anh trước nhé, lúc nào anh buồn ngủ thì
cứ bảo em thay, chứ lần sau mà có gì, chắc người mất trí nhớ là em thôi.
Văn ngượng:
- Tại anh không cài dây an toàn nên mới vậy, chứ em luôn cẩn thận, làm
sao bị nặng như anh?
Tay đang cắm đũa vào ống, Thiên Ân khựng lại, cô quay nhìn anh:
- A, trí nhớ anh Văn bây giờ tỉ mỉ đến nỗi nhớ cả chuyện này, vậy mà cứ
xạo là chưa nhớ gì nhiều, nhất là chuyến đi Đà Lạt.
Bị hớ, Văn đành cười trừ. Khi đã ngồi vào xe anh, Thiên Ân vẫn còn tò mò:
- Vậy thật ra anh có nhớ lại cái đêm quen với em ở bờ hồ không?
Văn gật đầu, Thiên Ân ngẫm nghĩ rồi hỏi câu hỏi mà mình thắc mắc từ lâu:
- Sao đêm đó anh Văn lại mời em uống cà phê nhỉ? Mọi người ai cũng nói
anh tính hơi lạ lùng, đâu có dễ kết thân và cởi mở với người lạ.
Văn mỉm cười:
- Tính anh quả là khó gần, nhưng Thiên Ân lúc đó trông rất lạ.
- Lạ như thế nào?
- Em lang thang ở đó một mình, dáng vẻ lại rất cô đơn, lạc lõng. Không
hiểu sao anh lại muốn chia xẻ bớt cho em chút u buồn nào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.