BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 167

- Anh tin như vậy? Anh vừa nói anh tin như vậy à?
Văn mỉm cười tự nhiên:
- Đúng rồi, tôi nghe và tin tất cả những gì cô nói.
Cô thở phào:
- vậy thì tốt rồi, nãy giờ em cứ tưởng là anh không nhớ, em tưởng phải mất
anh. Chúng ta...
Chợt nhớ đến lỗi lầm của mình, cô ngập ngừng:
- Anh sẽ tha lỗi cho em chứ? Em... thật ra em chỉ vì không thể cãi lời ba mà
thôi. Anh nói đúng, họ đã dùng chiêu bài tu nghiệp để sử dụng nhân công
không tốn tiền.
Không nhận thấy anh định nói gì đó, cô kể một cách hằn học:
- Bên đây là phó giám đốc kinh doanh, nhưng qua bên ấy, em bị buộc phải
tập sự làm nhân viên tiếp thị không lương, không được hưởng hoa hồng.
Công việc cực nhọc mà áp lực quá nặng, em phải bỏ ngang mà về. Vậy mà
công ty ở đây lại cho là em vi phạm hợp đồng tu nghiệp, nên không nhận
em trở về với chức vụ cũ, anh coi có quá đáng không?
Văn im lìm nhìn khuôn mặt tức giận của cô. Chừng như thấy mình đã nói
quá nhiều, cô dịu giọng:
- Anh lúc nào cũng tinh mắt, phải chi em nghe theo anh, cũng tại ba ỉ ôi nói
mãi, em lại tưởng tu nghiệp là nâng cao tay nghề, ai ngờ...
Cô liếc nhìn gương mặt vẫn kín bưng của anh, hơi ngạc nhiên, cô nói:
- Hôm nay chủ nhật anh rảnh phải không? Đưa em đi phố nhé. À, khi nãy
em có qua gặp nội anh, em có xin lỗi vì đã không có mặt trong buổi lễ
mừng thọ của ông. Mình đi phố đi, em sẽ mua tặng bù cho ông món quà
khác.
Văn hít một hơi thật dài:
- Như Phượng à, xin lỗi, tôi không đi đâu.
Cô cau mày:
- Sao anh còn xưng tôi với em?
- Là cô hiểu sai câu nói khi nãy của tôi. Tôi tin rằng trước đây chúng ta
từng yêu nhau, nhưng tôi không nhớ ra cô, tôi không nhận ra cô.
- Vậy là sao? - Như Phượng hoang mang hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.