BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 182

- Anh mới cần soạn bộ mặt sắt lạnh, còn em thì khỏi, cứ ngầu như hồi nãy
là cũng đủ ớn rồi, anh còn sợ đừng nói gì đến ông dượng Hoàng kia.
Thiên Ân trợn mắt nhìn trong khi anh cười sặc sụa. Chuyện giận dỗi chưa
được đề cập mà bỗng không tan biến. Chiều hôm đó, hai người dung dăng
vui vẻ như chưa từng có chuyện gì vướng mắc xảy ra.
*********
Vừa thấy Thiên Ân, bà Liên đã cười rạng rỡ:
- Sáng đến giờ cô đang trông con đây, hôm nay mình đổ bánh xèo.
Thiên Ân sáng mắt:
- Bánh xèo? Con phụ cô nhé.
Bà Liên xua tay:
- Chưa đến giờ, vả lại chỉ có hai cái chảo, không cần phụ đâu, con chờ ăn là
được rồi.
Mở tủ lạnh bỏ vào gói táo mình mới mua, cô hỏi:
- Nội đánh cờ với anh Văn trong vườn hả cô?
- Đâu có, nội vừa mới đi thăm ông bạn ở bệnh viện.
Cô chớp mắt hỏi dò:
- Chắc anh Văn đưa nội đi?
Bà Liên cười:
- Không phải, nếu con hỏi về nội thì nội đi với mấy người bạn, còn nếu con
muốn hỏi về thằng Văn thì nó đang trên phòng.
Nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, bà nén cười và hắng giọng:
- Con lên coi thử xem nó làm gì ở riết trong đó từ sáng đến giờ vậy, nói nó
xuống chút ăn bánh xèo.
Bánh xèo vẫn chưa đổ, xem ra lệnh này hơi kỳ, Thiên Ân phân vân nhưng
cũng lên gõ cửa phòng anh. Thấy cô ló đầu vào, anh ngoắc tay cười:
- Vô đi, đâu phải lần đầu vào phòng anh đâu, làm gì lấp ló như.. ăn trộm
vậy?
Thiên Ân bước vào, cô liếc mắt dài cả thước:
- Anh Văn lại đem chuyện cũ ra ngạo em nữa à?
Văn nhìn cô cười. Ánh mắt anh làm cô ngượng. Dạo này cô không hiểu nổi
mình. Ở nhà thì nhơ nhớ, gặp mặt anh thì cứ ngượng nghịu sao đâu. Và thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.