BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 9

có thể mời cô một ly cà phê nóng để bù lại.
Cô gái ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, ánh mắt như dò xét người đàn ông có ý
tốt đột xuất kia.
- Sao? Không thích à? - Văn nhướng mày, tay phác một cử chỉ thờ ơ - Tôi
thắng suông miệng nên mời cô thôi, không tiện thì thôi vậy.
Văn nhún vai định quay đi, thì cô gái đã chịu cất tiếng:
- Ở đâu?
Văn gật đầu. Giọng cô đã có vẻ dịu lại rồi. Đưa cho cô miếng khăn giấy để
cô đừng sụt sịt cái mũi nữa, anh thành thật chỉ tay:
- Tôi không biết, đằng trước hình như cũng có vài quán.
Cầm lấy mảnh khăn và xì mũi, cô đứng lên. Văn để ý thấy cô ta quảy theo
một cái túi du lịch nhỏ. Anh lắc nhẹ đầu. Vậy là đúng rồi, dân choai choai
bỏ nhà bụi đời đây mà.

************

Đà Lạt đầy những quán cà phê, cả hai chỉ bước một quãng đã thấy những
bảng hiệu bằng đèn điện sáng choang.
- Tiệm này được không ?
Văn hỏi khi đứng trước một quán nhỏ có bảng hiệu khiêm tốn nhất, cà phê
"Đêm Đông". Cô gái gật đầu rồi dè dặt cùng anh bước vào. So với cảnh gió
lạnh ẩm ướt bên ngoài, không khí bên trong quán xem ra khá ấm cúng.
Bà ghế thấp được kê rải rác trong quán, phía tiếp giáp bờ hồ lại còn có
những khoảnh riêng được đóng bục cao vài phân ngăn thành từng ô và
trang trí theo kiểu bàn trà của Nhật với cái bàn thấp và mấy tấm đệm ngồi
kẻ sọc. Có một bếp lửa hồng trong góc.
Cô gái rụt rè chỉ tay:
- Chúng ta... ngồi trên kia được không ?
Văn mỉm cười dễ dãi:
- Cũng được.
Hai người bước lên bục để vào một ô nhỏ. Kiểu ngồi Nhật này khiến Văn
bị vướng víu với cái áo măng tô, anh cởi rỏ luôn để bên cạnh. Người phục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.