“Chưa phải lúc, sớm nhất là ba ngày nữa. Chúng ta phải lên kế
hoạch cẩn thận. Nếu không, họ sẽ tóm cổ và bắt chúng ta ngay khi vừa rời
khỏi đây. Mày có hiểu không?”
“Ừ nhưng tao không biết lên kế hoạch.”
“Không vấn đề gì. Tao đã nghĩ ra rồi. Điều quan trọng là mọi người
sẽ bất ngờ khi chúng ta chuồn khỏi đây. Đúng không?”
“Đúng.”
“Họ sẽ đoán rằng chúng ta có tiền. Đúng không?”
“Đúng.”
Blaze lại cười khoái trá vì những suy nghĩ vòng vo kiểu cụ non
thường thấy ở John và đấm thùm thụp vào lưng bạn.
Phải tới tận ngày thứ tư, khi John lén lút gọi tới bến xe buýt ở
Portland vào giờ ăn tối thì chúng mới biết rằng hàng ngày vẫn có một
chuyến xe chạy thẳng tới Boston vào bảy giờ sáng. Bọn chúng trốn khỏi
ngôi nhà Helton vào lúc nửa đêm vì John cho rằng thà đi bộ mười lăm dặm
tới thành phố còn hơn là tạo sự chú ý của mọi người bằng việc đi nhờ ai đó.
Chúng trèo xuống từ lối cầu thang thoát hiểm, vừa trèo vừa run bần
bật, băng qua cái sân chơi là nơi trú ngụ của Blaze khi mới dạt tới đây
nhiều năm trước. Blaze giúp John trèo qua dãy hàng rào mắt cáo dưới ánh