mày dễ dàng thổ lộ với một người lạ về chuyện đó hay sao?.” Toàn thân
hắn nghiêng hẳn về một bên và những ngón tay gõ gõ trên mặt quầy bar. Vẻ
tàn nhẫn trên gương mặt hắn như được tích tụ từ bao năm.
“Tao tin mày!” Hắn nói. “Những thằng tay chơi tỉnh lẻ như chúng
mày làm sao đủ trình độ để nói dối tao! Cảnh sát ở đây rất đông và tao có
thể sẽ xúi họ đến tóm cổ chúng mày bất cứ lúc nào. Rồi chúng mày sẽ phải
tức tối đứng nhìn ông cảnh sát và tao chia đôi số tiền đấy thôi!”
“Tôi sẽ làm ầm lên đó!” Blaze nói. “Đó là tiền của chúng tôi. Tôi và
Johnny nhặt được. Ông hãy nhìn xem. Chúng tôi đã vào nhà hàng của ông
– một nơi tồi tệ không đáng đặt chân. Những người như ông luôn tự nghĩ là
mình từng trải lắm, nhưng chưa chắc. Đó là tiền chúng tôi kiếm được.”
“Mày sẽ là một kẻ có nghề khi trưởng thành đấy!” Hắn nói rồi quay
sang John: “Thằng bạn của mày đây có thể là một thằng tay sai tốt đấy.
Mày hiểu chứ?”
John lấy lại bình tĩnh rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông to lớn.
“Mày nên để ý tới nó.” Gã chủ quán nói và bất ngờ mỉm cười. “Và
hãy dẫn nó đến đây khi đã trưởng thành. Tao muốn nhìn mặt nó lúc đó xem
như thế nào.”
John không hề đáp lại. Vẻ mặt của cậu trở nên nghiêm nghị hơn bao
giờ hết. Nhưng Blaze lại mỉm cười vì cậu hiểu mọi chuyện như thế là đã