thế bằng những tấm ga mới giống như những tấm trên giường John lúc này
- những tấm ga hòan tòan trắng trẻo và sạch sẽ. Những tấm ga không có
một vết nhơ nào nói rằng người đã từng nằm và mộng ở trên đó đủ tĩnh táo
để không phóng tinh ra. Blaze bắt đầu lặng lẽ khóc.
Đó là một buổi chiều không mây vào đầu tháng 11, các phòng ngủ
thì ngập tràn ánh sáng. Nặng và bóng râm đan xen nhau qua những thành
cửa sổ đỏ hắt xuống giường John. Được một lúc, Blaze đứng dậy và xé toạc
cái chăn trên giường mà bạn mình đã dùng. Cậu ném cái gối dọc theo chiều
của căn phòng. Sau đó cậu tháo tung những tấm ga ra và đẩy cái đệm
xuống sàn nhà. Vẫn chưa thấy đủ. Cậu lật hẳn giường lên trên cái đệm với
những cái chân giườg chổng ngược lên. Thế vẫn là chưa đủ, cậu ta đá một
cái chân giườg đã bị lồi ra mà chẳng làm được gì ngoài việc tự làm chân
mình bị đau. Sau đó cậu lại năm lên giường của mình, đặt tay lên trên mặt
và ngực.
Khi đám tang kết thúc, những cậu choai khác gần như bỏ lại Blaze
một mình. Không đứa nào hỏi cậu về cái giường bị lật tung, trừ Toe đã làm
một việc rất hài hước. Nó nâng một bàn tay của Blaze lên và hôn nó.
Một hành động khá hài hước. Nhiều năm sau, không phải thường
xuyên, nhưng là lúc đó và sau này, Blaze vẫn nghĩ về điều đó.